Nhưng thư ký Vương không cần thiết phải lừa cô, nếu đã không phải lừa cô thì tờ giấy đó có ý nghĩa gì?
Hiện giờ Thượng Quan Dật Thái cảm thấy rất đau đầu, Mẫn Hàng! Mẫn Hàng! Từ khi Phi Diệu đầu tư vào Mẫn Hàng đến giờ, chưa bao giờ bọn họ để cô ta yên ổn, hết tranh cãi cái này lại đoạt cái kia giống như là cả đời này chưa thấy bao giờ ấy! Cô ta đã làm trong Phi Diệu được năm năm, làm sao lại phải ngồi ngang hàng với cái loại mới vào nghề như Mẫn Hàng chứ, không thể nào, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Thư ký Vương không rảnh quan tâm đến tâm trạng của cô ta, nếu không có cái lệnh đó thì còn lâu anh ta mới thèm để ý đến Hồng Đại, hỏi thử các công ty khác trong Hòa Mộc có công ty nào là không chán ghét bọn họ đâu, nói thẳng ra là đố kỵ, vì dựa vào đâu mà bên trên lại ưu ái Hồng Đại đến như vậy, nhiều nguồn lực như thế mà vẫn không đánh gục được Mẫn Hàng, cười chết mất.
Nếu như bọn họ có được những nguồn lực này, để họ đánh bại một trăm đối thủ như thể cũng không vấn đề gì: “Được rồi, sau này không có việc gì đừng đến tìm tôi nữa.” Thư ký Vương nói xong thì quay người đi luôn
Thượng Quan Dật Thái chưa từng bị đối xử như vậy, nhưng cô ta còn có thể nói gì với thư ký Vương, nói trắng ra là chức vị của cô ta không cao như anh ta, nhưng cô ta cho rằng giao tình trước nay giữa họ không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591658/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.