*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người phụ nữ ở bên cạnh run rẩy, càng lùi vào bên trong đám người như muốn xóa bỏ sự tồn tại của mình
Hạ Diệu Diệu nhìn thấy rồi, nhưng con người ý mà, ai mà chẳng có lúc xấu xa, ai bảo cô ta đen đủi để cô tóm được lôi ra làm gương để răn đe người khác - những người không coi cô ra gì
“Không được đâu, tôi không có mắt nhìn không phân biệt được cái nào tốt cái nào xấu, đến cả hoa hồng cũng không biết, vì đầu óc tôi có hạn nên ông nói nãy3giờ mà tôi vẫn không hiểu ông đang nói gì, nhưng tôi biết đây là nhà tôi, tôi muốn nhổ thì nhổ, có cần phải xin phép ông không?” Cả không gian lặng ngắt như tờ, những điều phu nhân nói không hề sai, đây là chỗ của phu nhân, là lãnh địa riêng tư của ông chủ, tự xưng là một thế giới nhỏ không bị nhiễu loạn, tranh đấu bên ngoài ảnh hưởng
Vì phạm vi quá rộng, lại nhiều chức vụ vị trí nên họ dường như đã quên mất nơi đây là sở hữu tư nhân, là đất của nhà họ Hà!
Không một ai trong số họ muốn vườn hồng này biến mất, đây là nơi mà họ từ lâu đã coi là nhà, họ biết làm sao đây,1họ là những người gắn bó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591624/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.