*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao Nhã Mỹ đứng lên, căng miếng vải thêu dài khoảng một thước, kiểm tra kĩ càng những đường vẫn chìm trên đó, rồi mới hài lòng gật đầu
Bà bỏ kính ra, trang phục trên người không một nếp nhăn, nổi bật lên khí chất như những tiểu thư con nhà danh giá của thế kỷ trước: “Tay nghề của Thượng Quan đúng là ngày càng cao, nhìn những đường chỉ, mũi thêu này đi, quả là tuyệt đỉnh.” “Dì Cao ơi, chị Thượng Quan học được tay nghề này của dì, giả sử có để chị ấy3vào cung cấm may áo gấm cho các vị hoàng hậu ngày xưa thì vẫn hoàn toàn đủ tư cách
Tôi nghe người dưới nói, chỉ riêng tấm vải này thôi đã làm hỏng mất ba cái máy dệt, chị Thượng Quan thêu mất một trăm tấm, được mỗi tấm này là ưng ý nhất.” Cao Nhã Mỹ nghe vậy thì rất hài lòng, cũng không khen học trò cưng của mình thêm nữa, tấm vải này được đưa đến để làm khăn tay cho đại tiểu thư, họa tiết tươi vui, mũi thêu tinh tế, rất có khí chất
Những kiểu thêu tay thủ công này giờ đây đang đứng trước bờ vực thất truyền, 99 tấm vải đã thêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591620/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.