*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng thế này là thế nào, tại sao bọn họ bỗng nhiên lại được gọi hết đến đây? “Chị dâu, tiền lương một ngày hơn hai trăm tệ của tôi không thể để lỡ được.”
“Đúng đấy, tôi xin nghỉ việc đến đây đấy, rốt cuộc thì nhà các người có chuyện gì?”
Bà Hạ bực mình lắm rồi, làm sao bà biết được có chuyện gì, ai cũng hỏi bà, bà cũng là người bị gọi đến mà! Hỏi con gái, con gái3cũng không biết, làm vợ người ta mà ra thể thống này, đúng là không có não, thảo nào bao nhiêu năm nay, đẻ ra Thượng Thượng rồi cũng không lấy được Hà Mộc An, đúng là đồ ngốc!
Ông Hạ không vừa lòng, đưa mắt nhìn bà Hạ, mấy hôm nay con gái đã gặp đủ chuyện phiền lòng rồi, cưới xin cho xong, lại còn bày chuyện thế này! Bà Hạ nghĩ đến chuyện họ hàng bên nhà mình khơi mào, nên cũng không nói gì, càng nhìn hai đứa em gái mình càng ngứa mắt, toàn những đồ nông cạn hẹp hòi!
Vĩ Tiểu Hoa vừa cắn hạt dưa, vừa cười tít mắt, ngồi bên cạnh trêu chọc Thượng Thượng, trong lòng hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591600/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.