*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu tắt điện thoại, bất lực nằm xuống giường, nghĩ về những năm qua có Cao Trạm Vân..
Tiếng chuông điện thoại chói tai lại đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ còn đang đứt quãng của cô, cô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tâm trạng của3bản thân và cầm điện thoại lên
“Mẹ ơi, mẹ ơi! Khắp thế giới đều ngập tràn ánh sao! Đẹp quá! Thật đẹp quá, mẹ chắc chắn chưa thấy qua...“.
Tâm trạng Hạ Diệu Diệu đang không tốt, không còn hơi sức đâu để trả lời con gái, từng tiếng nói ra đều mang âm mũi: “Mẹ biết chứ, con chơi vui nhé, nhớ đi ngủ đó.” Sau đó cô liền tắt điện thoại.
Hạ Diệu Diệu nhớ đến hình ảnh khi Cao Trạm Vân dẫn Thượng Thượng đi khu vui chơi, lúc đó Thượng Thượng còn rất nhỏ nên căn bản không hiểu gì, chỉ biết rằng màu sắc này thật đẹp mắt, một mình anh ấy ôm theo đứa bé đi khắp nơi...
Đinh1đang định đang định đinh...
Hạ Diệu Diệu buồn bực ngồi dậy, nhìn hiển thị trên màn hình, trực tiếp quẳng điện thoại lên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591590/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.