*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt của Hạ Vũ nghiêm túc hơn, chị Phó nhìn thì đang tươi cười, nhưng lại lộ ra sự chua chát, thậm chí có mấy phần cam chịu số phận, trong lòng cậu không phải không có chút rung động nào
Từ ngày đầu tiên cậu đến công ty quen được chị ấy, những gì chị ấy giúp cậu, cậu đều biết: “Chị nói đi ạ.” Phó Khánh Nhi thật sự ngại, nhưng: “Tháng trước lúc bay chuyến bay quốc tế chị có quen một người đàn ông, gần đây người đó mời chị đi uống nước3mấy lần, chị không đi, người đó có chút không vui...” Làm cái ngành này của bọn họ chính là như vậy, sẽ không ai nghĩ rằng bạn không phải, chỉ cảm thấy giá họ đưa ra chưa đủ cao.
Phó Khánh Nhi không hề có ý đó, đồng phục của tiếp viên hàng không đều lộ như vậy, cho dù người bên cạnh là ai, đây cũng chỉ là công việc của cô ấy
Cô ấy không phải chưa từng bị đeo bám, nhưng đều là người lớn không ăn được sẽ không đến mức như vậy, nhưng người này thì hay rồi, thậm chí nhúng tay vào công việc của bố mẹ cô, quả thật là..
Phó Khánh Nhi cũng không biết bây giờ có người thành công nào còn dùng cách hạ đẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591579/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.