*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ngài Hà thích thì không ngoan ngoãn chiều lòng, cứ phải để ngài Hà phân bổ thời gian hiếm hoi của mình cho cô ta, kết quả có gì khác đâu
Nếu cô ta thật sự có khí tiết, đợi ngài Hà lạnh nhạt rồi, thì kệ cô có kiêu ngạo đến đâu cũng không ai thèm quản.
Trong toà nhà công sở người người hối hả gấp gáp, một tin tức bỗng nhanh chóng được truyền đến phòng lãnh đạo: “Thưa ngài, không ổn rồi, trường mẫu giáo gọi điện đến, Hà tổng đã đón cô chủ nhỏ đi rồi.” Hà Mộc An lập tức ngẩng đầu lên! Thư kí Đào giật mình sợ hãi lùi lại phía sau, lấy hết can3đảm gật đầu: Bọn họ tưởng rằng sau đó Hà tổng sẽ liên lạc với ngài Hà, không ngờ..
“Đã nửa tiếng rồi!” Hà Mộc An vội vàng đứng phắt dậy, cầm lấy áo khoác, phóng xe theo hướng mà ba mình có khả năng đi
Hà Thịnh Quốc cười tít mắt, nhìn cháu gái đang nép mình cạnh cửa kính ô tô, càng nhìn càng giống con trai mình, ông chỉ muốn lại gần cháu hơn nữa
Hạ Thượng Thượng sợ đến mức vội vàng nép mình vào một góc, bác già này nhìn đáng sợ quá, ông ta mắng cả cô giáo Trương, còn cướp cổ bé từ tay cô giáo, cô bé cố gắng để mình bình tĩnh lại, cố gắng đào bới những kiến thức có ích từ “sổ tay sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591563/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.