*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu lau mồ hôi, sau này không cần đến nữa, trái tim cô không chịu nổi
Lúc trước trái tim vẫn còn kiêu ngạo, lúc này đến bã cũng không còn
Hà Mộc An thấy cô đi xa, núi Hà Quang vẫn luôn cảm thấy thu hút mọi người, thì ra lại không được trọng dụng như vậy, có thể nhận ra không phải lúc nào cũng thuận lợi
Thượng Thượng vừa rồi chắc rất đau lòng, ánh mắt đầy mong đợi nhìn qua đây, anh lại không thể giúp nó cầu xin, địa vị của anh trong lòng cô bé có lẽ đã xuống dốc không phanh rồi
Hà Mộc An từ từ đi3xuống, ngồi trên sofa của phòng khách, uy nghiêm, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người con chó, cầm cái lồng trên bàn lên, nhìn một chút, nhớ lại ánh mắt tín nhiệm sau đó lại thất vọng của Thượng Thượng: “Một tiếng nữa đưa qua cho cô chủ.” Chỉ vì một con chó, có nhất thiết phải răn dạy con gái của anh không.
Hà Mộc An không hiểu nổi bỏ chiếc lồng xuống, suy nghĩ bay xa.
Cô vừa rồi nhìn anh..
Vậy thì, cô nghĩ cái gì, liệu cô có nghĩ nếu như không chia tay sẽ thế nào không..
“Ngài Hà, đây là những món ăn buổi tối, ngài muốn...”
“Như cũ.”
“..
Vâng, thưa ngài.”
Hà Mộc An đột nhiên đứng dậy đi đến thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591530/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.