Chuyện này không cần làm anh hoảng hốt, anh chấp nhận Thượng Thượng không muốn nhận anh, oán anh, ầm ĩ với anh, nhưng cũng còn hơn cô bé vừa cười vừa nói ra cái sự thật làm cho anh không chốn dung thân.
Thượng Thượng hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của người lớn, cười vô cùng vui vẻ, bởi vì lúc ba cô bé nói chuyện rất vui vẻ, sự vui vẻ lây lan nên Thượng Thượng cũng như vậy, nhưng ba hiểu sai rồi sao: “Không phải, không phải, là ba ruột, ba ruột.”
“Đúng vậy.” Cao Trạm Vận cười mở cửa xe, không để ý, Thượng Thượng lúc lấy lòng anh thì lời nói tốt đẹp nào cũng sẽ nói ra: “Cũng đừng nghĩ sẽ được ăn kẹo.” “Không phải.” Thật mất mặt nha
Cửa xe đang mở ra đột ngột bị đóng2sầm lại, Cao Trạm Vân bỗng cảm giác được sự nguy hiểm đang ập tới từ phía sau, bất giác quay đầu lại
Hà Mộc An bình tĩnh đến lạnh lùng nhìn anh, trong dòng người qua lại, trông anh nổi bật hơn người, sự thù địch dũng mãnh đến bá đạo ập đến cao Trạm Vân
Cao Trạm Vân thu lại nụ cười dịu dàng với con gái khi nãy, cũng dùng ánh mắt lạnh lùng tương tự nhìn anh: “Vị phụ huynh này, tôi hình như không quen biết anh.” “Ôm con gái của tôi chẳng lẽ không nên quen biết tôi.” Cao Trạm Vân đột nhiên trong tư thể phòng bị, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt
Hà Mộc An lạnh lùng nhìn anh ta, vô cùng để ý đến chuyện anh ta đang ôm con gái của anh
Hạ Thượng Thượng không7hiểu gì, ôm lấy cổ ba Cao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591503/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.