Hà Mộc An đột nhiên cười gượng, anh lúc ấy đang suy nghĩ gì? Nhưng không đi chẳng lẽ chờ lấy cô cười xong, chờ lấy cô đem dấu chấm câu nói xong, chờ cô kết thúc tất cả, chờ cô bỏ mặc mình! Chị bằng anh cứ thế mà bước đi
Hà Mộc An cảm thấy trống trải, anh biểu hiện quá mức không tốt, trong lòng buồn bã không nói ra được, dù cô đã quên anh hay không muốn nhắc lại, nhưng chẳng lẽ anh lại không thể biểu hiện mình đã trưởng thành, chín chắn hơn, khiến cô thấy hối hận vạn phần? Nhưng anh đã làm cái gì! Xoay người rời đi? Hà Mộc An cực kỳ hoài nghi mình lúc ấy có mang não không? Ấu trĩ, u ám, hẹp hòi, ngay cả phong độ cơ bản cũng không duy trì được. Nhưng trong mắt cô2rõ ràng “quá” coi thường, cô không còn cần anh... Mấy năm nay thậm chí oán hận cũng không dành cho anh, còn anh thì sao...
Anh không muốn để mình buồn cười trong mắt cô như vậy, càng không muốn thừa nhận chút tình cảm này hiện tại chỉ có một mình anh nhớ kỹ, nếu như ngay lúc đó trong nụ cười của cô có chút say mê, phẫn nộ, xấu hổ, hồi ức, anh cũng không trở thành thế này, nhưng không, cô bình tĩnh như không có gì.
Hà Mộc An một lần nữa chậm rãi trở về, mỉm cười cay đắng, lòng tự tôn không cho phép anh tự mình đa tình, mặc người chà đạp, thậm chí không để ý mặt mũi.
Hà Mộc An đột nhiên suy sụp, trong lòng trống rỗng không phương hướng,... Anh hiện tại với anh của mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591483/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.