Hoàng Vĩ Nghiệp nghiêm nghị, rót cốc trà mời Hạ Vũ. Sau đó ông ta ngồi xuống đối diện Hạ Vũ, thở dài: “Chuyện của cậu tôi đã nghe lão Phùng nói qua. Cậu là người tốt, năng lực làm việc cũng rất tốt, làm việc ở bộ phận An toàn cũng rất giỏi, lát nữa cậu về đó mà làm. Tuổi tác lão Phùng cũng đã cao, sau này còn phải trông cậy vào lớp trẻ các cậu.” Câu nói này rõ ràng ám chỉ lão Phùng sắp về hưu rồi, vị trí sau này của lão là của cậu.
Hạ Vũ cúi đầu, nhưng không cố chấp với công việc của mình: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoàng.”
Hoàng Vĩ Nghiệp ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ, cười2sảng khoái: “Xem cậu kìa, còn khách sáo với tôi nữa à? Chúng ta là người một nhà, mấy hôm nay cậu chịu thiệt thòi nhiều rồi, ngài Hà còn mời cậu...” Hạ Vũ đứng lên trước: “Tổng Giám đốc Hoàng, tôi chỉ là nhân viên của Hoa Hàng, chuyện còn lại tôi sẽ không nói bậy đâu!” Hoàng Vĩ Nghiệp cười ha ha. Trong giọng cười tràn đầy sự thành thật: “Đứa trẻ này rất giỏi, tiền đồ rộng mở.” Cùng là phụng vị thái tuế, có năng lực, hiểu chuyện thì hiển nhiên sẽ được đối đãi khác nhau: “Được, trưa nay cùng đi ăn cơm chứ?” Hoàng Vi Nghiệp vẫn chưa quên lúc nãy cậu vừa từ chối ngài Hà.
Thấy vậy, Hạ Vũ đứng dậy,7cung kính: “Tổng Giám đốc Hoàng, thật sự tôi và ngài Hà không có quan hệ gì cả, ông không cần...” Hạ Vũ không muốn người khác hiểu lầm: “Ông hiểu mà.“. “Ngồi, ngồi đi! Đừng nghĩ ngợi lung tung. Tôi biết thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591479/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.