Hạ Vũ không phải không biết tự trọng nhưng cậu sớm đã học được cách chịu đựng. Cậu là đàn ông trong gia đình, cậu sẽ không thể vô tích sự như Hạ Tiểu Ngư nũng nịu trước mặt chị Hai để được chiều chuộng. Cậu cũng không phải người tùy hứng quyết định, để mặc một mình chị Hai lo chi tiêu cho cả gia đình. Hạ Vũ sớm ý thức được mình là đàn ông, phải có ý chí. Cậu lấy gì mà bì với người ta chứ? Chính bởi biết bị không được nên có làm chuyện dư thừa thì cũng làm bản thân thêm khó coi, chẳng bằng chấp nhận số mệnh.
Có lẽ, nói không chừng một ngày nào đó, lòng tự tôn của cậu bùng nổ, không thể kiên trì2được nữa, lúc đó cậu sẽ rời bỏ Hoa Hàng. Công việc cực khổ cậu không ngại nhưng tiền lương ít đi thật sự sẽ lấy mạng của cậu.
Hiển nhiên lão Hùng sẽ từ từ phát hiện ra cách làm sao để giẫm” cậu đau nhất. “Là anh ta đó... Ít nhiều gì đạo đức cũng có vấn đề...”
“... Đừng nói nữa, gần đây công ty quản lý rất nghiêm ngặt. Đi ăn cơm đi.” Thứ Ba, Phó Khánh Nhi bay trở về. Vừa bước khởi cabin, nghe được tin, cô vô cùng tức giận. Bỏ qua chuyện tán gẫu, đồng phục cũng chưa thay, cô kéo hành lý như bay đi đến khu vực hàng hóa của Hạ Vũ, trong đầu phát hỏa bừng bừng: “Cậu ngoan ngoãn nhường chỗ thể sao? Chuyện đó7có liên quan gì đến cậu?” Hạ Vũ sắp xếp lại đồ đạc cho đúng quy định rồi bình tĩnh nói: “Nếu không thì như thế nào?” Phó Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591476/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.