*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta hiểu mình cần cái gì và không cần cái gì.
Mà cái người mà họ bảo cô ta tiếp cận, cô ta không muốn gặp lại nữa, còn về việc là do không vừa lòng vì đối phương là một lão già, hay là sợ bản thân lún vào quá sâu thì chỉ có cô ta biết
Hạ Diệu Diệu cảm thấy Đàm Ngữ không hổ là một cô gái hiểu rõ bản thân cần gì, chỉ là người có dụng tâm khác quá nhiều
Dưới sự mê hoặc2và thổi phồng, cô ta có thể giữ được mình không thì phải trông vào bản thân cô ta.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tên đầy đủ của ngài Hà là gì?” Không biết là do hôm đó bọn Vương Phong Long nói ba chữ “ngài Hà” quá thuận mềm hay là cách gọi này quá hiểm
Hôm nay cô nghe thấy cứ cảm thấy là lạ sao đó.
Tiểu Mao nghe vậy lặng người, sau đó mê man lắc lắc đầu: “Em không biết.” Sau đó cô lại chấn động hơn tất cả mọi người hét to: “Em vậy mà không biết tên đầy đủ của ngài Hà.”
Sau đó tất cả mọi người phát hiện, bọn họ đều không biết, trước nay vẫn luôn gọi là9“ngài Hà”, “ngài Hà”, còn về việc ngài Hà tên đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591463/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.