*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia. Sau đó cô ngồi xuống giường, vỗ vỗ vai em gái: “Khóc cái gì? Nói cho chị nghe, anh Ba em làm sao?”
“Hu hu... Hu hu...”
“Được rồi! Khóc có thể giải quyết được chuyện gì? Em chọc nó à? Hay là nó chọc em? Cái gì mà ra sức với không ra sức? Hay là chuyển việc làm của em?” Nghe vậy, Hạ Tiểu Ngư khóc càng thương tâm hơn. Cô dùng sức kéo chăn trùm kín đầu, khóc huhu. Bà Hạ áp2chặt mặt vào tường nhưng lại không nghe thấy gì, vì vậy bà lại càng áp chặt hơn chút nữa. Kết quả vẫn chẳng nghe được gì. Bà vội bảo với cháu gái: “Thượng Thượng, ra ngoài cửa nghe giúp bà ngoại xem mẹ con nói cái gì? Nghe xong thì nói lại với bà ngoại, bà ngoại sẽ cho con tiền.”
Nghe vậy, Hạ Thượng Thượng phấn khởi da ngay một tiếng rồi lập tức nhảy xuống giường, rón rén như đặc vụ nhỏ bước đến căn phòng của dì.
Hạ Diệu Diệu thở dài: “Lần trước không phải đã nói nó chỉ vừa vào làm chính thức thì làm gì có các mối quan hệ? Nếu nó làm chức lớn, không cần em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591438/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.