*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vâng thưa ngài.” Ra khỏi khu đồ trẻ con, Thượng Thượng vui vẻ nghiêng người nhìn sang quả bong bóng đủ màu sắc: “Cái kia, Thượng Thượng muốn.” “Ừ, chú mua cho con.” Cao Trạm Vân nhìn sang Hạ Diệu Diệu: “Cô đi dạo đi, tôi dẫn nó lên khu vui chơi tầng bảy, cô cũng biết tôi không có hứng thú với những thứ đó mà.” “Thật ngại quá, phiền anh trong Thượng Thượng giúp tôi.” Bác sĩ Cao không muốn nói gì thêm với cô về chuyện này, anh ta dẫn Thượng Thượng xoay người đi. Hạ Diệu Diệu nhìn theo bóng dáng anh ta, mỉm cười, âm thầm nói hai chữ "cảm ơn", rồi2xoay người đi lên lầu khu quần áo nữ. Hạ Diệu Diệu đi chưa được mấy bước, Cao Trạm Vân đã gọi cô lại, đưa cho cô một chiếc thẻ vàng. Hạ Diệu Diệu ngỡ ngàng vài giây, vội vàng nói: “Không cần, không cần! Tôi... chẳng dùng đến đâu...” của anh mà. Cao Trạm Vân đưa thẻ qua rồi nói: “Không phải cho cô dùng, chỉ là khi đi dạo mà không mua gì, cô cầm thẻ này đối phương sẽ có thái độ tốt với cô hơn.” Hạ Diệu Diệu ngại ngùng mỉm cười, Thượng Thượng vỗ vai Cao Trạm Vân: Thật là hiểu mẹ con! Hạ Diệu Diệu cầm lấy thẻ, để bớt ngại ngùng, cô vỗ nhẹ lên tay Thượng Thượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591423/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.