*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A! Hạ Diệu Diệu có chút kích động, đó là Hà An, Hà An đó. Một tháng không gặp, hôm nay anh lại đột nhiên xuất hiện, lúc này Hạ Diệu Diệu mới phát hiện mình nhớ anh đến mức nào. Mắt cô thậm chí còn sáng hơn cả mặt trời ban trưa, rất muốn nhào qua cắn cho anh mấy phát. Nhìn đi, Hà An nhà cô mặt lạnh lùng đã đẹp trai như vậy, nhưng vì có người nhà ở đây nên không thể thoải mái tự nhiên, lại2càng không được để lộ tâm tình của mình cho Hà An biết, tránh anh đắc ý. Hạ Diệu Diệu cổ gắng khống chế tâm tình của mình, nhưng cô không thể che giấu nổi niềm vui, vội vàng chạy tới ôm anh: “Sao anh lại đến đây?”
Hà An lạnh lùng nhìn Hạ Diệu Diệu, cực kỳ bình tĩnh. Được đó, không có anh ở đây cô cũng không cảm thấy buồn bã, đi đến đâu cũng có người chơi cùng.
A? Sao vậy? Không vui sao?
Hà An nhìn Du Văn Bác đầy châm chọc.
Du Văn Bác quay người đi thu dọn đồ đạc.
Hà An nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt lạnh lùng, từ trên người toát ra sự chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591347/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.