*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“... Cậu thấy có buồn cười không! Thật không thể tin nổi!”
Hà An ấn nút tai nghe, đoạn đối thoại sau lọt vào tai anh.
“Hạ Diệu Diệu, tớ có chuyện này muốn bàn với cậu.” Vương Niệm Tư mặc chiếc váy dài màu xanh nõn chuối, cột tóc đuôi ngựa, mỉm cười tự tin đứng trước mặt Hạ Diệu Diệu. Khi cô cúi người xuống, mái tóc dài vắt sang một bên vai, ngọt ngào đáng yêu, thanh thoát trang nhã. Hạ Diệu Diệu vội vàng kéo cô ngồi xuống: “Có gì mà bàn với không bàn, việc gì thế?”
Vương Niệm Tư tinh nghịch nháy mắt, cúi2đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Tớ và Thẩm Tuyết muốn dọn về ở.” “Chuyện tốt mà!” Đó có phải là nhà tôi đâu, chúng tôi cũng phải bỏ tiền ra, muốn ở đâu thì ở, chúng tôi không bàn bạc nổi. “Là thế này, bọn tớ muốn lắp trên đầu giường mỗi đứa một cái điều hòa nhỏ, sợ làm ồn đến các cậu, thế nên muốn nói với các cậu một tiếng. Điều hòa của tớ và Thẩm Tuyết cũng khá tốn điện, thế nên tiền điện quý này của ký túc, tới và Thấm Tuyết sẽ đóng nhiều hơn.” Cái này không tranh giành với các cậu, mặc dù điều hòa cũng khó mà không thổi được đến chỗ bọn họ, nhưng chuyện này, hehe: “Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591323/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.