Cũng may nhà họ Du xem như cũng có lương tâm, gia đình họ cũng dốc hết sức chữa bệnh cho ba mẹ cô. Nhưng cái nghèo thì vẫn mãi đeo bám, thuốc thang không dùng nổi loại tốt, bác sĩ cũng không mời được chuyên gia, cả phòng bệnh cũng suýt chút nữa không ở được, làm cho mẹ cô bây giờ bị liệt nửa thân dưới, hai chân của ba cô bị cưa mất.
Làm người một khi đã xúi quẩy xảy ra chuyện cũng không thể chọn một gia đình giàu có! Sao cô có thể tươi cười thoải mái với gia đình họ chứ! Nhưng đến nay đã hơn mười mấy năm rồi, tức giận gì cũng đã nhạt đi, bây giờ hại nhà đối đãi với nhau tạm được.
Bác gái Du chỉ cần có nhà liền đưa cơm sang cho ba mẹ cô, nhưng bác gái cũng là người bận rộn kiếm tiền. Buổi trưa ở bên ngoài chỉ ăn một cái bánh bao cho qua bữa, dù bác gái có lòng hơn nữa cũng không ích gì. Bác trại Du là trụ cột gia đình, ra ngoài làm công, trong nhà còn có hai cậu con trai lớn cần ăn cơm cần đi học, còn có ba mẹ già tuổi cao nhiều bệnh cần chăm sóc, cái gì mà không cần tiểu tiền. Thế nên bác ấy vẫn luôn phải ra ngoài làm công, còn phải làm việc trong khu mỏ khoáng vô cùng nguy hiểm.
Cô có xấu tính hơn nữa cũng biết họ cũng chẳng dễ dàng gì, không thể làm thẳng thừng quá, đưa bác trai Du vào tù đối với cô cũng chẳng có lợi ích gì, chẳng qua chỉ là cả hai bên cùng chịu thiệt, lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591291/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.