Phó Dư Dã muốn kết hôn.
Tôi không biết hắn từ đâu biết được địa chỉ của tôi, chúng tôi đã 4 năm không gặp nhau.
Nếu không nhận được thiệp mời này, tôi vẫn luôn cho rằng đời này chúng tôi sẽ không gặp lại. Cho nên khi tôi nhìn đến tên của Phó Dư Dã được cách điệu trang trí trên thiệp mời, tôi liền hoài nghi có phải mình bị hoa mắt.
Tiểu Sư ôm cổ tôi, một bàn tay chỉ vào thiệp mời hoa văn thiếp vàng.
Nói:"Thiệp chúc mừng."
Con trai vừa mới đi học nhà trẻ nhỏ, giọng nói còn mang theo ý mềm mại mơ hồ, lại thường xuyên nũng nịu chẳng phân biệt được, thường xuyên làm trò cười. Nhưng mấy chữ này lại nói thật rõ ràng, tôi sờ đầu tóc xoăn tự nhiên của Tiểu Sư, nói:"Đúng, là thiệp mừng."
Nhà trẻ vào Lễ Giáng Sinh vừa cho làm thiệp chúc mừng, Tiểu Sư vẽ một sinh vật màu xanh lục ở trên, nhìn không ra là con gì, sau đó cô giáo viết lời chúc phúc lên, nói là dùng để đưa cho người lớn trong nhà.
Tiểu Sư gấp không chờ nổi muốn mở ra xem, có lẽ là thích kim tuyến sáng long lanh ở trên đó.
Tôi ôm con trai về đến nhà, Tiểu Sư từ trên người tôi trượt xuống, liền chạy tới món đồ chơi trong góc nhỏ, ôm một chiếc xe lửa Thomas nhỏ đi ra.
Xe lửa nhỏ còn có đường ray có thể chạy, nhưng 2 ngày trước bị tôi cất vào rương để phạt con trai chỉ lo chơi mà không chịu dọn.
Cho nên hôm nay Tiểu Sư đặc biệt ngoan chạy tới, hỏi tôi:"Con có thể chơi xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-cua-ban-trai-cu/1689492/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.