Khó trách đàn ông ai cũng thích ghé thanh lâu, mấy cậu trai trẻ hát múa uyển chuyển, chỉ cần nhìn thôi đã thấy sảng khoái trong lòng.
Hát xong một khúc, ta vẫy tay, hai người cùng quỳ xuống trước gối ta:
"Ta chuộc thân cho các ngươi, ba năm sau thả tự do, có bằng lòng không?"
Hai người do dự một chút, rồi nhìn nhau:
"Chúng ta nghe theo lão thái quân."
Hai người bọn họ là đầu bảng của tiệm tiểu quan, mụ tú bà nào nỡ để mất hai cây hái ra bạc này, liền mở miệng hét một cái giá trên trời:
"Lão thái quân, người cứ hỏi khắp kinh thành đi, không ai đẹp hơn Dung Quang và Dung Ngọc nhà chúng ta đâu. Bà một lúc muốn mang cả hai đi, vậy về sau ta còn làm ăn thế nào nữa?"
Lải nhải nói cả nửa ngày, mụ tú bà thử đưa ra mười ngón tay, vẻ mặt điên cuồng, ánh mắt đắc ý:
"Vậy đi, mười vạn lượng!"
Ta đặt chén trà xuống, hít mạnh một hơi:
"Gì cơ? Rẻ vậy á?"
"Đỗ Quyên, lấy bạc!"
Mụ tú bà sững người, nhìn Đỗ Quyên nhanh nhẹn đưa ngân phiếu sang, bà ta đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, hận không thể đập đầu vào tường:
"Ta đưa giá rẻ rồi sao? Có phải ta nói rẻ quá rồi không? Lúc nãy ta bảo mười lăm vạn bà cũng chịu đúng không?"
Ta hừ lạnh một tiếng, dang hai tay, một trái một phải ôm lấy hai tiểu quan:
"Đừng nói mười vạn, hai mươi vạn ta mua họ ta cũng cam tâm tình nguyện."
Mười vạn lượng tất nhiên là quá đáng, nhưng đời này ta phải nhanh tay xài hết tiền trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-con-chau-pha-gia-chi-tu-ta-tro-lai-tieu-sach-gia-san/4891373/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.