Lâm Lục Viễn hỏi thẳng. 
Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng rơi thẳng xuống đáy vực. 
Chúc An hít một hơi thật sâu, dùng hết toàn lực, mở miệng nói: "Chú nhỏ, chú suy nghĩ nhiều rồi." 
Vẻ mặt này của cô khiến Lâm Lục Viễn phải nhíu mày. 
Dường như Chúc An đã chiến thắng con quái vật trong lòng mình. 
Nó không còn la hét nữa. 
Ngay cả giọng nói của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. 
"Trước đây cháu ngây thơ, bây giờ cháu cũng đã mười bảy tuổi rồi, nên hiểu chuyện. Chú yên tâm, cháu sẽ không vượt qua giới hạn. Vì chú không quá thích thân mật nên cháu sẽ lui lại một khoảng cách đủ để chúng ta cảm thấy thoại mái, càng không tránh mặt chú nữa. Chú nhỏ, chú cũng giống như ông Lâm vậy, chú mãi mãi sẽ là người nhà của cháu." 
Hai chữ "Người nhà", cắn rất nặng. 
Ánh mắt Lâm Lục Viễn xem xét, nhìn từ trên cao xuống, rơi vào trên mặt Chúc An. 
Chiều cao của hai người hơn kém nhau gần ba mươi cm, lúc Chúc An đứng đều phải ngẩng mặt lên nhìn hắn, hơn nữa cô đang đứng ngồi nên bị ngược ánh sáng, dường như không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn. 
Nhưng mà khi nhìn kỹ, lại giống như có sự thật nặng ngàn cân đè lên gò má của cô. 
Chúc An không kiềm chế được trái tim đang đau đớn của mình, những cô vẫn cố giả vờ tự nhiên. 
Giọng nói cũng ổn định: "Chú sao thế?" 
Lâm Lục Viễn mím môi, có chút không vui. 
Không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-chim-vao-xuan-sac/2755252/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.