Chương trước
Chương sau
Chiều ngày hôm sau Lục Chỉ đã đến lớp.

Sau khi cơn sốt cao biến mất, anh lại trở thành chàng trai kiêu ngạo, thái độ đối xử với Quý Mông hình như cũng vẫn như vậy.

Đối với thái độ của anh, Quý Mông vẫn như bình thường, cô có thể che giấu nỗi lòng rất khá.

Ở giữa tháng này có một kỳ thi tháng, khi số buổi chạy tăng lên, quả thực thể lực của học sinh trường Trung học Số Một đã tăng được đôi chút. Quý Mông cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, ban đầu chạy một trăm mét đã thở dốc, dần dần tới chạy xong một nghìn mét vẫn có sức để đi một vòng sân thể dục.

Trì Sư là người có thể lực thuộc hàng tốt nhất trong lớp, Lục Chỉ cũng vậy. Sáng sớm hôm nào lúc bắt đầu chạy, Quý Mông còn có thể nhìn thấy bóng dáng của họ, khi chạy được khoảng nửa phút, hàng chạy của lớp đã bị tách ra hoàn toàn, cô không nhìn thấy họ nữa. Mãi cho tới khi chạy xong và đi dạo, Trì Sư mới bất ngờ nhảy ra, kéo cô đi cùng.

Quý Mông sẽ lén chú ý xem Lục Chỉ đi đâu, lúc này anh thường đi đến sân bóng rổ cạnh sân thể dục, anh chơi bóng rổ với một đám người tới gần giờ vào học mới kết thúc.

Lục Chỉ từng mượn giấy ướt của Quý Mông một lần, dùng để lau mồ hôi trên trán. Ngày hôm sau cô đã đặt hộp giấy ướt lên bàn học, anh cũng đã quen mượn, thỉnh thoảng anh sẽ cầm một chai sữa bò nóng về và đặt thẳng lên bàn cô nhưng anh cũng không hề nói gì.

Quý Mông cũng không nói gì, yên lặng uống hết sữa bò.

Cô mơ hồ nhận ra, có gì đó đang lặng lẽ thay đổi. Nhưng cô cũng không hoang mang mà để mặc nó nảy nở.

Trì Sư là người đầu tiên phát hiện ra có gì đó không đúng. Cô ấy biết bà Quý thích mua sữa bò, sau khi nhìn thấy Quý Mông uống sữa bò ở trường thì còn tưởng là bà Quý bảo cô mang đến, nhưng rất nhanh sau đó Trì Sư đã phát hiện ra sữa bò đó là sữa tươi được bán ở quầy ăn vặt của trường, vỏ chai không giống vỏ chai sữa Quý Mông uống trước đây, hơn nữa chai sữa tươi kia vẫn còn ấm.

Nhưng Trì Sư lại không thấy Quý Mông đi hâm nóng sữa, vậy chỉ có khả năng đó chính là sữa ở quầy ăn vặt.

Nhưng mà, cả đi học lẫn tan học Quý Mông đều ở cùng cô ấy, cô ấy không thấy cô đi mua sữa bò...

Trì Sư cảm thấy rất kỳ lạ nên quan sát một hồi, sau đó tận mắt thấy Lục Chỉ lấy một chai sữa nóng hổi ra khỏi túi áo khoác và đặt lên bàn của Quý Mông, sau đó anh cởi áo khoác ra rồi vắt lên lưng ghế. Mà Quý Mông đang tập trung làm bài không hề ngẩng đầu, cô bỏ sữa vào ngăn bàn một cách vô cùng tự nhiên.

Từ đầu tới cuối, hai người không nói chuyện với nhau, thậm chí còn chẳng nhìn nhau.

Nhưng, Trì Sư vẫn thấy là lạ.

—— Đây là điều bình thường ư?

Đầu Trì Sư toàn là dấu hỏi chấm. Có lúc cô ấy nghĩ xem việc này bắt đầu từ khi nào, có lúc tự hỏi liệu có phải giữa hai người này từng xảy ra chuyện gì hay không, đôi khi lại nghĩ rốt cuộc hai người họ đang làm việc gì. Tóm lại suy nghĩ một hồi lâu vẫn không nghĩ ra lý do, Trì Sư quyết định đi tìm Quý Mông để nói chuyện tử tế.

Trì Sư chọn thời điểm buổi chạy kết thúc, cô ấy kéo Quý Mông lên ngồi trên bậc thang ở sân thể dục.

Sau khi xác nhận xung quanh không có người quen, Trì Sư mới thần bí nói: “Mông Mông, gần đây cậu có chuyện gì đó à?”

Quý Mông nghĩ tới tập bài thi mình mới mua, thư viện thành phố cũng mới có mấy quyển sách mới, vì thế cô gật đầu: “Ừ, hơi đắn đo.” Đắn đo không biết có nên mua hai quyển đề thi nữa không.

Vẻ mặt của Trì Sư bỗng trở nên phức tạp, như thể hơi lo lắng, hơi không đồng tình, lại có chút không vui: “Mông Mông, lẽ nào cậu thật sự...”

Nghĩ tới tính cách của cô bạn thân, Trì Sư hơi khó nói ra.

Quý Mông thấy vẻ mặt của cô ấy không đúng: “Cậu muốn hỏi mình chuyện gì vậy? Không phải hỏi mình về sách đề thi à?”

“...” Trì Sư bị nghẹn, cô ấy buột miệng thốt lên: “Không phải, mình muốn hỏi có phải cậu với Lục Chỉ đang yêu nhau không!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đôi mắt phượng của Quý Mông lập tức trợn tròn: “Sao có thể chứ?”

Nói xong, Quý Mông lại cảm thấy câu hỏi này hơi buồn cười: “Trì Sư, sao cậu lại hỏi như vậy?”

“Mình thấy cậu ấy đưa sữa bò cho cậu, còn là sữa ấm!” Trì Sư hơi bất mãn vì hành động của Lục Chỉ, cô ấy cảm thấy anh đang cố tiếp cận bạn thân của mình: “Cậu cũng uống sữa bò của cậu ấy, chai nào cũng uống!”

Quý Mông cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Đó là bởi vì cậu ấy mượn giấy ướt của mình nên mới mua sữa cho mình.”

Trì Sư không tin: “Giấy ướt nào đắt như thế? Ngày nào cậu ấy cũng mượn của cậu à?”

Đối với việc này, Quý Mông chỉ có thể khô khan bổ sung: “Có lẽ vì trước đây cậu ấy bị sốt, mình đưa cậu ấy đến phòng y tế trường.”

Thật ra, ngoài giấy ướt, anh còn mượn cô một số thứ khác. Nói chung, hình như ngày nào cũng mượn.

Trì Sư cảm thấy lý do này rất không đáng tin: “Vậy các cậu có yêu nhau không?”

“Không.” Quý Mông hoàn hồn, giọng điệu chắc chắn: “Bọn mình chỉ là bạn cùng bàn.”

Thấy cô chắc chắn như vậy, Trì Sư thở phào nhẹ nhõm: “Trai cấp ba trẻ trâu chết đi được, không trưởng thành lắm, chuyện yêu đương nên để sau khi tốt nghiệp hẵng tính thì tốt hơn, tuy có lẽ không đẹp như Lục Chỉ, nhưng tìm bạn trai không thể chỉ nhìn mặt, tính cách và tam quan mới là quan trọng nhất.”

Điều quan trọng nhất là, nếu Quý Mông thật sự ở bên Lục Chỉ, vậy cuộc sống trung học yên bình của học sinh giỏi sẽ bị phá vỡ. Trì Sư từng đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình về học đường, nam chính nam phụ giống như Lục Chỉ đều là “lam nhan họa thủy”(*),gây rất nhiều rắc rối cho người khác!

(*) Lam nhan họa thủy, chế từ câu “hồng nhan họa thủy”, sắc đẹp thì mang đến tai họa, là mầm của tai họa. Người đẹp được ví như nước, mà nước thì mang tới tai họa cho con người. Lam nhan chỉ sắc đẹp của người con trai.

Quý Mông không nói gì mà chỉ kéo cô ấy về lớp.

Lục Chỉ đã về lớp, đang tự lấy giấy ướt ra lau trán, cổ và tay.

Trì Sư chọc vào eo Quý Mông, nhỏ giọng nói thầm: “Cậu nhìn đi, cậu nhìn cậu ấy kìa!”

“...Mình thấy rồi.” Quý Mông hơi buồn cười: “Giấy ướt mình mua một lần một thùng, rất hời, rất rẻ.”

Trì Sư: “...” Ý của cô ấy đâu phải như vậy!?

Trì Sư cảm thấy mọi lo lắng của mình trước đây đều là vô ích, trái tim của Mông Mông nhà cô ấy được bao bọc bởi tường đồng vách sắt, rung động của thiếu nữ làm sao có thể cạy được tường đồng vách sắt cơ chứ?

Quý Mông về chỗ và ngồi xuống, mắt cô khép hờ, cả người không còn sức sống. Mới vừa chạy một nghìn mét xong, toàn bộ sức lực của Quý Mông đã bị rút cạn, cô chẳng muốn làm đề mà nằm lên bàn thả lỏng đầu óc.

Cô không để ý rằng động tác của Lục Chỉ ở bên cạnh đã nhẹ nhàng hơn.

Khi sắp vào học, Quý Mông mới khôi phục chút tinh thần, cô cất bài thi đang mở ra trên bàn, đổi thành sách giáo khoa của tiết học tiếp theo.

Lục Chỉ bỗng lên tiếng: “Chạy đều sẽ không mệt như vậy nữa.”

Động tác của Quý Mông bỗng dừng lại, chợt nhận ra những lời này là nói với mình, cô quay đầu nhìn anh: “Ừ, tôi biết rồi.”

Chủ đề nói chuyện tới đây là kết thúc, Lục Chỉ nhíu mày, lại hỏi một câu: “Cậu không điều chỉnh nhịp thở theo cách thầy thể dục dạy à?”

“...Ừ, vừa chạy đã quên mất.” Quý Mông hơi xấu hổ, xấu hổ vì thầy thể dục đã hô to nhiều lần như vậy mà cô vẫn không vận dụng được vào thực tế.

Lục Chỉ hừ một tiếng: “Học sinh giỏi cũng có thứ học không giỏi.”

Hôm nay Lục Chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu sợi đay, form áo len phẳng phiu, tôn lên tấm lưng thẳng tắp của anh khi mặc, trông rất đẹp, cũng có thể hiện ra đường nét mơ hồ của ngực và bụng. Cổ anh thon dài, yết hầu nhô lên ở ngay trên cổ áo. Dáng người cao ráo, nước da trắng nõn, khi im lặng thì khí chất dịu dàng hơn rất nhiều, trông rất thư thái.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Quý Mông nghĩ tới cuộc trò chuyện với Trì Sư vào mấy phút trước, không hiểu sao lại muốn trêu anh một chút: “Ừm, hóa ra học sinh kém cũng có chuyện am hiểu.”

Nụ cười trên môi Lục Chỉ lập tức vụt tắt, tóc đen mềm mại dường như sắp xù hết lên: “Cậu nói gì cơ?”

Kể từ khi còn bé, anh học gì cũng nhanh, anh không phải là học sinh kém, chẳng qua là anh lười học mà thôi!

Quý Mông liếc nhìn anh nhưng không trả lời, cô mở sách giáo khoa đến trang mà tiết trước học.

Lục Chỉ chờ rồi lại chờ, thấy cô không để ý tới mình thì nghĩ việc này không thể cứ cho qua như vậy, anh duỗi bút chọc vào cánh tay của cô: “Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”

Quý Mông gật đầu, không nhìn anh: “Ừm, tôi biết, nghe thấy rồi.”

Lục Chỉ nghiến răng: “Tôi muốn giải thích!”

Dựa vào điều gì mà nói anh là học sinh kém? Chẳng qua là anh thi không tốt các môn được dạy trong trường mà thôi!

Quý Mông đẩy tay anh ra, nhắc nhở anh: “Sắp vào học rồi.”

Vừa dứt lời, giáo viên đã cầm sách vở đi vào lớp.

Lục Chỉ đứng dậy rồi lại ngồi xuống, trong lòng vẫn còn giận, anh tạo một trang mới trên app vẽ rồi viết một dòng chữ, ép Quý Mông xem.

Quý Mông liếc nhìn.

[Cậu nói tôi là học sinh kém, cậu đang phân biệt thành tích!]

Không hổ là người thích hội hoạ, chữ viết rất đẹp, ngay cả dấu chấm than cũng rỗng ruột và được bổ sung thêm bóng mờ.

Quý Mông mím môi, xé giấy nháp ra: [Tôi không kỳ thị cậu, cậu rất xuất sắc, vẫn luôn là như thế.]

Lục Chỉ thấy thế thì vẻ mặt lập tức hơi phức tạp, anh muốn tiếp tục tức giận nhưng lại thôi, muốn cười nhưng lại nhịn.

“Vốn dĩ điều này chính là sự thật.” Anh nói thầm một câu.

Quý Mông không ngừng cố gắng giải thích, lại viết một câu [Xin lỗi], Lục Chỉ lập tức ngồi thẳng dậy, xóa trang vừa tạo rồi xoay bút xem tranh của mình.

Bản thân anh không hề nhận ra, khi đối mặt với Quý Mông, anh luôn hết sức trẻ con, có vẻ thích làm gì thì làm, cũng không hề kiềm chế tính khí nóng nảy, tiềm thức của anh cảm thấy cô là người đáng tin cậy, cũng có thể nói chuyện rõ ràng. Lúc đối mặt với người khác, anh chưa bao giờ như vậy.

Khi hai người nói chuyện, tiếng động không lớn nhưng cũng không nhỏ, ít nhất hai người ngồi phía trước đều nghe thấy.

Bọn họ cũng đang chuyền tờ giấy nhỏ, vì tránh để tờ giấy bị giáo viên tịch thu và tạo thành ảnh hưởng xấu, bọn họ đã mã hoá cuộc trò chuyện.

[Có phải LC đang làm nũng với QM không?]

[Tôi muốn giải thích —— Những lời này thật sự rất giống đang làm nũng, QM quá mạnh, dám trêu cả người như LC, bọn mình bái phục!]

[Trêu thì trêu, làm người ta giận một lúc, mình thì như không có chuyện gì, cuối cùng người ta còn phải nũng nịu, chậc chậc chậc…]

[Cậu có công nhận rằng hai người này có chút mập mờ không?]

[Cái này thì coi là mập mờ gì chứ? Đây không phải là sự dịu dàng của một con người sắt đá sao?]

[???]

“Hai em đang làm gì vậy!?”

Giọng nói vừa vang lên, tờ giấy nháp đã rơi vào tay giáo viên, ông ấy nhìn cuộc trò chuyện bên trên tờ giấy, mày nhíu chặt lại.

Hai chàng trai viết tờ giấy sợ tới mức run bần bật, toát hết cả mồ hôi lạnh.

Một người nói: “Thầy ơi, bọn em viết chơi thôi!”

Người còn lại xin lỗi: “Xin lỗi thầy, bọn em không dám nữa!”

Nhưng không thay đổi được gì, giáo viên đã xem xong cuộc trò chuyện, ánh mắt lạnh lùng của ông ấy quét qua hai người: “Đứng im đó.”

Nói rồi, ông ấy quay lại bục giảng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.