Chương trước
Chương sau
“Wow! Lớp trưởng, mắt cậu đẹp thật đấy!” Lại có một cô gái nghe tiếng nên đi tới: “Màu con ngươi của cậu vừa đen vừa sáng, đuôi mắt còn hếch lên, là mắt phượng à?”

“Chắc chắn là mắt phượng.” Cô gái phía trước nói: “Còn là kiểu mắt tam bạch trong manga anime, kiểu mắt này siêu ngầu, có giá trị sức mạnh siêu cao mà chỉ có mấy chị đẹp mới có! Lớp trưởng, không ngờ cậu ngoan thế này mà mắt cậu lại ngầu như vậy!”

Quý Mông lùi về sau một bước theo bản năng, cô muốn đeo kính lên, vì cô không biết nên trả lời các cô ấy thế nào.

“...Chúng ta tụt lại phía sau rồi.” Cô nói.

Hai cô gái quay đầu lại, khi thấy quả thực là đoàn người đã đi thêm được mấy mét thì chạy nhanh đuổi theo.

Quý Mông thở phào nhẹ nhõm, yên lặng đi cuối hàng, cô lại lấy kính ra khỏi hộp và mang lên, nhưng chưa tới một phút thì trên mắt kính lại bị đọng hơi.

Cô thở dài một tiếng, bất lực cất mắt kính, nhét vào balo.

Vừa ngẩng đầu lên, cô đã đối diện với một đôi mắt phượng đang nhìn mình với vẻ tìm tòi nghiên cứu, cô bỗng dừng bước, trái tim lỡ mất một nhịp.

“...Có việc à?” Giọng điệu cô có vẻ hơi cứng nhắc.

“Không có việc gì.” Lục Chỉ đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước, anh lại bổ sung: “Chỉ tò mò không biết cậu đang lăn tăn việc gì thôi.”

Hóa ra, ngoài việc có sở thích sửa lông mi, lớp trưởng còn có gu thẩm mỹ thụt lùi lại mười lăm năm.

Lục Chỉ không hiểu, đôi mắt đẹp như vậy, tại sao cô phải lăn tăn vớ vẩn?

Quý Mông yên lặng kéo khẩu trang lên cao, kéo đến tận dưới bọng mắt, khi đó mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Khoảnh khắc cô cụp mắt xuống, đuôi mắt nhếch lên và hai hàng mi khép hờ dần đổ bóng, giống như hai chiếc lông vũ đen nhánh nhẹ nhàng đung đưa.

Trời nhanh chóng nắng to, sương mù tan đi, Quý Mông lập tức tháo khẩu trang và đeo kính lại, khôi phục dáng vẻ bình thường.

Điểm dừng chân đầu tiên trong buổi sáng là tòa tháp trên sông Tùng.

Tòa tháp cao năm tầng, nhìn từ bên ngoài có vẻ như toàn bộ cấu trúc được làm bằng gỗ, hướng dẫn viên du lịch cũng nói như vậy, nhưng khi đi vào trong tòa tháp, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy khung thép đỡ cố định, chẳng qua là được sơn màu gỗ.

Nghĩ lại thì cũng đúng, ban đầu chắc chắn tòa tháp này được làm bằng gỗ, nhưng bây giờ muốn tăng thêm số lượng khách du lịch, nhiều năm như vậy, ngày nào cũng có hàng trăm du khách ùa vào, tính an toàn của khung thép vẫn cao hơn, cũng giảm bớt chi phí sửa chữa và cải tạo.

Trong tòa tháp có một số bức tranh được khắc trên đá, trên rễ cây và trên những đồ vật miễn cưỡng được coi là cổ.

Hầu hết học sinh đều đã đến tòa tháp này nên không còn tò mò với đồ vật ở đây nữa, họ chỉ nghe ké hướng dẫn viên du lịch của các khách du lịch khác, lại đi dạo quanh tòa tháp một lần. Quý Mông là một trong số ít người của lớp 12-1 và thậm chí là của thành phố Tầm chưa từng đến tòa tháp, cô và bà Quý từng đến đây, nhưng hai mẹ con không đến những nơi phải tốn tiền và sức lực, mấy lần đến đều chỉ ăn những món ăn đặc sắc của địa phương, ngồi ở bờ sông Tùng rồi về nhà.

Nghĩ tới đây, Quý Mông nhớ tới Matt vẫn đang du lịch ở trời Nam biển Bắc, cô suy nghĩ một lát rồi nhập lộ trình và cẩm nang du lịch của tổ họ vào một file tài liệu rồi gửi cho anh ấy.

Quý Mông đã ăn cơm với Matt vài lần, dần dần tìm lại được cảm giác ở chung khi còn nhỏ. Vì Matt là một người hay lảm nhảm trên mạng, cũng luôn đăng ảnh du lịch khắp nơi lên khoảnh khắc, mối quan hệ thường xuyên qua lại trở nên tốt đẹp hơn, thỉnh thoảng sẽ tâm sự, tuy rằng trên cơ bản đều là Matt nói địa điểm nào đó thế này thế kia.

Matt là một người khá tùy hứng, dù muốn du lịch khắp đất nước trong vòng một năm nhưng anh ấy cũng sẽ không bắt bản thân ngủ sớm dậy sớm, bây giờ anh ấy cũng mới dậy, vẫn đang nằm trên giường lớn của khách sạn, nhìn thấy tin nhắn của Quý Mông thì ấn vào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhìn thấy tên file, Matt lập tức hiểu rõ: [Sao bỗng nhiên lại nghĩ tới huyện Tùng?]

[Quý Mông: Cuối tuần này trường em tổ chức dã ngoại mùa thu, lớp em chọn huyện Tùng.]

Tinh thần của Matt lập tức trở nên tỉnh táo, hồi bé anh ấy cũng từng đến huyện Tùng, nhưng khi ấy huyện Tùng vẫn là một huyện nhỏ lạc hậu, cũng chưa phát triển ngành du lịch, ấn tượng của anh ấy về nơi này chính là một vùng nông thôn tràn đầy sức sống.

Anh ấy dứt khoát gọi điện thoại tới.

Quý Mông không ngờ Matt lại hứng thú với huyện Tùng tới vậy, cô do dự một lát rồi vẫn nghe máy. Bởi vì mọi người đều đang chụp ảnh và nói chuyện nên việc cô nghe điện thoại có hơi dễ bị người ta chú ý.

Tính cách của Matt vẫn cởi mở như cũ: “Tiểu Mông, bây giờ huyện Tùng thế nào?”

Người thành phố Tầm quen gọi là “huyện Tùng”, nhưng thật ra huyện Tùng là tên gọi chung của bốn thị trấn và khu vực xung quanh. Mà nơi dã ngoại mùa thu mà lớp 12-1 và lớp 12-16 chọn chỉ giới hạn trong thị trấn sông Tùng lớn nhất, thị trấn sông Tùng chính là bộ mặt của huyện Tùng.

“Khá đẹp, bởi vì ngành du lịch phát triển rất tốt, bên này còn phồn hoa hơn hầu hết các thị trấn khác.” Quý Mông nói: “Nhưng mọi thứ trông rất cổ kính, nhiều kiến trúc cổ được bảo tồn rất khá, ngay cả dáng vẻ của cửa hàng trên đường cũng thay đổi, đều thống nhất theo quy hoạch.”

Quý Mông không nói tới việc ban ngày đường phố trông phồn hoa nhộn nhịp, nhưng buổi tối mọi nhà đóng cửa, lúc chỉ có đèn đường bật sáng thì vẫn có chút bầu không khí kinh dị kiểu Trung Quốc.

Matt rất biết tìm chủ đề, khi nhóm người ra khỏi tòa tháp, Quý Mông vẫn chưa cúp máy.

Họ có thể mơ hồ nghe ra là giọng nói của một chàng trai, các bạn học nhỏ giọng đoán là ai.

Người trong lớp 12-1 đều biết, các mối quan hệ của lớp trưởng bọn họ đều không có gì để khen, ngoài nói chuyện với người trong lớp, thì cũng chỉ hơi quen biết với những học sinh đứng đầu các lớp khác vì sự phân chia phòng thi, còn có hoa khôi Đàm Tụng Nhã của khối mười, người khác...

“Có phải quả kiwi thành tinh kia không?”

Có người nhớ ra rằng, vào tháng đầu tiên đi học có một chàng trai tóc ngắn màu vàng rất đẹp trai đến lớp tìm Quý Mông, cũng không biết tại sao mà biệt danh “quả kiwi thành tinh” lại được lan truyền. Đương nhiên, bọn họ biết Quý Mông không thích đặt biệt danh cho người khác nên chưa từng nói biệt danh này trước mặt cô. Tuy nhiên, chỉ cần nhắc tới biệt danh này, mọi người đều nghĩ ngay tới Matt.

Bọn họ tò mò thầm thì vài câu rồi không nói gì nữa, càng không nghĩ tới hướng khác, thật sự là hình tượng của Quý Mông trong mắt họ quá nghiêm túc và cứng nhắc, hơn nữa cô còn có sức chống cự với người có nhan sắc thần tiên như Lục Chỉ, mọi người đều cảm thấy cô hoàn toàn không sáng suốt, không có tâm tư của thiếu nữ.

Tuy nhiên, hai cô gái đã nhìn Quý Mông tháo kính trước đó vẫn đang nói thầm với nhau.

“Mình mới phát hiện, miệng và mũi của lớp trưởng đều rất đẹp, hình dạng khuôn mặt cũng đẹp, cậu ấy không hề xấu!”

“Lớp trưởng không xấu mà, chỉ là cách ăn mặc hơi... lỗi thời, trước đây mình nhớ có ai đó đã nói lớp trưởng đẹp, nhưng vì cậu ấy luôn đeo kính, tóc mái lại dày, che khuất hơn nửa khuôn mặt, không nhìn ra được là đẹp hay không.”

“Tiếc thật đấy, nếu lớp trưởng ăn mặc đẹp hơn, chắc chắn sẽ rất được chào đón.”

“Bây giờ cũng rất được chào đón mà, chỉ cần lấy thành tích của lớp trưởng ra, đi đến đâu cũng được chào đón.”

“...Cũng đúng.”

Thỉnh thoảng Quý Mông sẽ đi đến lớp khác, mỗi lần đến lớp khác đều nhận được mấy chục ánh mắt kính nể và ngưỡng mộ, cô là một ngọn núi cao khó có thể vượt qua trong lòng học sinh trường Trung học Số Một, là sự tồn tại khó có thể so sánh được, còn là một phép màu chắc chắn sẽ thắng khi lấy ra khoe khoang.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Còn về việc học sinh giỏi có đẹp hay không, vấn đề này chưa bao giờ quan trọng.

Quý Mông trò chuyện với Matt mười mấy phút, giống như một phiên bản khác của [trên dưới năm nghìn năm] của huyện Tùng, những gì về huyện Tùng mà cô tích trữ được trong đầu đều bị Matt hỏi hết trong một lần. May mà cô tốt tính, nếu là người bình thường bị hỏi nhiều như vậy thì đã mất kiên nhẫn từ lâu.

Kết thúc cuộc trò chuyện, người của nhóm một đã leo lên chỗ cao nhất của tòa tháp, mấy chàng trai đang vừa hóng gió vừa khen ngợi, hành động và lời nói của họ hơi ảo tưởng sức mạnh, khiến rất nhiều du khách cười trộm.

“Phong cảnh bên này là đẹp nhất, từ cửa sổ này có thể nhìn thấy núi, vừa khéo đối diện với chỗ bọn mình chụp ảnh trên núi.” Nhóm trưởng vừa vẫy tay gọi người vừa cố định giá ba chân và điện thoại: “Chụp ảnh nhóm ở đây nhé?”

Chín người còn lại đi tới, mấy chàng trai đứng đằng sau, các cô gái đứng phía trước, cùng nhìn vào camera.

Chụp tới chụp lui, mười người thì có tám người làm này làm kia, đổi đủ kiểu tư thế, làm mặt xấu, chỉ có hai người một trước một sau đứng ngoài cùng bên phải là vẫn đứng thẳng, không hề giơ tay lên.

Lục Chỉ không có kiên nhẫn chụp ảnh, anh cảm thấy việc này rất ngốc, mấy bạn học bên cạnh càng ngốc hơn. Quý Mông thì lại không có ý tưởng, cô cảm thấy đứng cười một cái chính là chụp ảnh. Nếu có người khác đẩy cô, hoặc kéo cô đổi vị trí, cô cảm thấy càng tốt hơn, chụp như vậy ít nhất cô còn có thể trông khác hơn.

Quý Mông đang nghĩ không biết đã chụp xong chưa, người bên cạnh cô lại đổi vị trí, người này đẩy người kia, cô ngẩn ngơ không đứng vững, bị đẩy ra đằng sau, mất trọng tâm ngã về phía sau.

“Shh ——”

Đỉnh đầu vang lên một tiếng hít không khí, cơ thể phía sau mà lưng cô dựa vào hơi cứng lại.

Quý Mông nhắm mắt, yên lặng nhấc chân ra khỏi giày của người nào đó, giây tiếp theo, cô đã bị ai đó đẩy đứng vững lại.

“Xin lỗi, tôi không cẩn thận giẫm vào cậu.” Cô lập tức xoay người và xin lỗi, lấy giấy ướt ra khỏi túi.

Lục Chỉ cảm thấy có lẽ gần đây sao thuỷ nghịch hành, đầu tiên là bị cô đụng sau đó ôm eo, bây giờ lại bị cô giẫm vào chân. Giẫm mạnh tới nỗi in cả nửa dấu giày lên giày anh!

Lục Chỉ nghiến răng, tức giận rút một tờ giấy ướt, ngồi xổm xuống lau giày.

Tầng này không có thùng rác, Quý Mông thông minh duỗi tay ra, định cầm giấy ướt bẩn.

Lục Chỉ nhịn rồi lại nhịn: “…Tôi không giận.” Cho nên đừng làm như vậy, trông quá kỳ quặc.

Quý Mông bất ngờ ngước mắt nhìn anh, cô im lặng một lát rồi nói: “Cậu tốt thật đấy.”

Lục Chỉ: “…Ha ha.”

Quý Mông bỗng bật cười, sau khi nhận ra mình đang làm gì thì đột nhiên bịt chặt miệng, bàn tay che kín nửa khuôn mặt.

“…Tôi không cười nhạo cậu.“

Cô giải thích một cách khô khan, sau đó lại nhận được tiếng “ha ha” của Lục Chỉ.

Quý Mông thở dài, xoay người coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tất cả là lỗi của cô, vậy mà cô còn cảm thấy dáng vẻ anh “ha ha” khá đáng yêu và ngây thơ nên cô không nhịn được cười. May mà Lục Chỉ không nghĩ nhiều, may mà các bạn học bên cạnh đang cãi nhau, không để ý tới nụ cười của cô.

Ra khỏi tòa tháp, cả nhóm lại đến nhà trưng bày về những người nổi tiếng, ở trong đó một tiếng, tới giờ ăn cơm mới ra ngoài.

Quý Mông giới thiệu quán cơm mà nhóm của Trì Sư ăn vào tối hôm qua, những người khác xem đánh giá và món ăn trên app mua hàng thì lập tức nhất trí thông qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.