*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cô đứng ở cửa bệnh viện trong chốc lát, vào sảnh bệnh viện thì liền gọi điện thoại cho Vu Nhiễm, đầu dây bên kia lại không bắt máy.
Coi lại danh bạ một lần nữa, lại gọi cho Hoắc Chính Phàm, lần này điện thoại vang lên rất lâu, rốt cuộc cũng bắt máy.
“cô tới rồi sao?”
“Từ từ, người đang ở đâu?” Thần sắc giữa mày có chút ủ rũ, cô thấp giọng hỏi.
“đang ở phòng nghỉ kế bên phòng khám tâm lí, cô đi một mình sao?” Thanh âm bên Hoắc Chính phàm rất ồn, giọng nói hỗn tạp pha trộn lẫn nhau, rất xa tựa hồ còn nghe được có người gọi hắn.
Con mẹ nó tôi không đi một mình không lẽ tôi có hai mình để đi chung à? Trong lòng Kỷ Niệm âm thầm mắng, biết chỗ của Vu Nhiễm thì không cần vô nghĩa với hắn nữa, trực tiếp cúp máy.
Hoắc Chính Phàm nhìn Vu Nhiễm dựa vào một bên, hơi nhắm mắt lại, lông mi cong vút khẽ run.
Làn da cô thật trắng, cho nên nước mắt và vệt đỏ trên mặt rất rõ ràng, mu bàn tay còn có vết trầy da rất nhỏ, đã băng bó tốt, cho dù là trong lúc hôn mê, thoạt nhìn như cũ không có cách nào an ổn.
anh duỗi tay, nhẹ nhàng xoa nước mắt chưa khô trên mặt cô, muốn sờ khuôn mặt cô thêm chút nữa, nhưng bàn tay đưa lên một nửa, lại rút về.
Cúi đầu ngồi một bên, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.
- ---------
Bãi đậu xe ngầm của Nữu tân gia
anh vừa mời đỗ xe xong, vừa muốn mở cửa xuống xe, thấy cách đó không xa một bóng dáng của người đàn ông có chút quen thuộc đang lén lút đứng ở ngay cửa bãi đỗ xe nhập khẩu, xoa xoa tay, ánh mắt thường nhìn về phía bên này.
anh chỉ cần nhìn một cái, liền biết đó là ai.
Lại tới nữa rồi, anh lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-chay-xem/214413/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.