Editor: VịtK
Hoắc Chính Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng cô không nói một lời, nửa ngày sau, mới đứng dậy ngồi vào bên cạnh cô, gần cô một chút, duỗi tay sờ sờ tóc cô, đưa khăn tay cho cô.
“Đừng khóc.” Anh thấp giọng nói.
Chỉ hai từ đơn giản này, Vu Nhiễm rốt cuộc nhịn không được, nghe được mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt quen thuộc trên người anh, nước mắt càng không nhịn được nữa, nghiêng người nhào qua ôm anh thật chặt, ôm cổ anh, đem đầu vùi vào trước ngực anh.
“Không phải mấy ngày nay em cũng rất vui sao, em ở bên cạnh người đàn ông kia, ít nhất cũng quay về làm chính mình.”
Giọng điệu anh trước sau vẫn lạnh nhạt, trong lòng Vu Nhiễm lại nhảy dựng, quả nhiên là anh, anh thấy mình.
“Em không có…” Cô nhỏ giọng vì mình mà giải thích.
Hoắc Chính Phàm nghe vậy lại khẽ cười một tiếng, tiếng cười này có bao nhiều hàm ý không rõ, môi khẽ mở, phun ra mấy từ, “Đừng lừa chính mình.”
Vu Nhiễm ngẩng đầu, trên lông mi thượng còn dính nước mắt, không thể tin được nhìn anh, “Anh…
Anh nhẹ nhàng tránh tay cô ra, xoay người muốn đi, Vu Nhiễm lại đột nhiên dùng sức lực lớn đến kinh người, đột nhiên đứng lên giữ chặt lấy anh, ấn anh trên sô pha, cô ngồi lên, thấp giọng cầu xin, “Anh đừng đi.”
Anh bị cô lôi kéo đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười, cũng không giãy giụa, tùy ý cô đè nặng như vậy, “Vu Nhiễm, em cảm thấy như vậy có ý nghĩa gì sao?”
“Giữa chúng ta là quan hệ gì, tôi nghĩ so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-chay-xem/1177353/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.