Chương trước
Chương sau
Editor: VịtK
Nhưng bây giờ —
“Rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì? Đây chính là cơ hội ngàn năm khó có được, người ta còn chờ không được đâu.” Dụ Giai Vân thật sự là không hiểu được Vu Nhiễm đang do dự cái gì, cơ hội tốt như vậy lại không đi, không lẽ chắp tay dâng cho người khác sao?
“Em…” Vu Nhiễm cúi đầu nhìn điện thoại hồi lâu, mới nhắn tin trả lời là, chờ em nha.
Dụ Giai Nhân thấy cô lại cúi đầu nhìn điện thoại, thở dài một hơi, lại đi đến trước mặt cô nhìn lướt qua điện thoại của cô, tức khắc hiểu liền, hiểu rõ nguyên nhân vì sao cô do dự, bất đắc dĩ nói, “Ngoan ngoãn đi, đi gặp bạn trai nhỏ và đi gặp một đạo diễn lớn, cái nào nặng cái nào nhẹ em hẳn là phân biệt được.”
Thấy Vu Nhiễm vẫn còn bộ dáng do dự, cô một phen giật lấy điện thoại trong tay cô, đánh nhanh trên màn hình điện thoại.
Vu Nhiễm cả kinh, vội vàng giật điện thoại về trong tay cô, đáng tiếc đã không kịp nữa, tin nhắn đã gửi đi. (không biết sao thấy hơi khó chịu với bà quản lí này -.-)
[pink: Bên này em còn có chút việc, có khả năng là tối nay em không đi được.]
cô nhanh chóng bấm xoá tin nhắn, giương mắt nhìn Dụ Giai Vân, “Chị Giai Vân, em…”
Tốt xấu gì thì Dụ Giai Vân cũng là một người quản lý trải qua sấm rền gió cuốn, là người có quy tắc trong cuộc sống cũng như công việc, bằng không cũng không thể đào tạo Vu Nhiễm tốt như vậy trong mấy năm nay.
Dụ Giai Vân trực tiếp kéo Vu Nhiễm qua, “Có chuyện gì thì trước tiên đi gặp đạo diễn rồi hãy nói, để bạn trai nhỏ của em chờ một lát cũng không có việc gì, mỗi ngày đều thấy bạn trai được, còn đạo diễn lớn này cũng không phải mỗi ngày đều thấy được.”
Vu Nhiễm bị cô vội vàng lôi ra cửa, chờ phục hồi lại tinh thần thì đã ngồi trên xe rồi.
Lúc này, điện thoại thật lâu cũng không thấy động tĩnh đột nhiên sáng lên, Vu Nhiễm vội vàng bấm mở, tin nhắn bên kia đã gửi về.
[Bác sĩ Hoắc siêu đẹp trai: Ừ, tôi đã biết.]
anh thấy? rõ ràng cô xoá tin nhắn nhanh như vậy, không nghĩ tới anh vẫn thấy được.
Vu Nhiễm sửng sốt, trong lòng càng thêm khó chịu.
cô biết chính mình không thể tuỳ hứng được nữa, cơ hội lần này là do công ty và Dụ Giai Vân cùng nhau nỗ lực mới đạt được, cũng không dễ dàng gì. Hôm nay cô đi thêm một bước nữa, có được thành tựu của ngày hôm này, càng thêm không thể làm bậy được.
Chính là thật vất vả mới có được cơ hội ở ngay trước mặt mình, cô đã đáp ứng rồi, bây giờ còn muốn lật lọng.
Bác sĩ Hoắc… Nhất định sẽ rất tức giận.
cô gục đầu xuống, uể oải tựa lưng vào ghế ngồi, Dụ Giai Vân ngồi ở một bên dùng khuỷu tay chọt chọt cô, “Nghĩ cái gì vậy? Lát nữa em định dùng dáng vẻ như vậy đi gặp đạo diễn sao?”
Vu Nhiễm lẵc đầu, hít sâu một hơi, từ trong túi xách lấy ra cái gương mang theo kiểm tra lớp trang điểm, lại cẩn thận trang điểm lại, mỉm cười khéo léo lần nữa, lúc này mới quay đầu hướng về phía Dụ Giai Vân đang ngồi một bên cười, “Em không có việc gì.”
Dụ Giai Vân thấy cô rốt cuộc cũng bình thường lại, lúc này mới vừa lòng gật đầu.
- -----
Kim Tôn tới mang theo sự im ắng
Mặc dù im ắng, nhưng vẫn không chịu được sự náo nhiệt của con người, cách đó không xa có một người đàn ông ngồi ở trên đài, ôm đàn guitar, sườn mặt hơi cúi xuống, trong miệng ngân nga khúc tình ca.
Hoắc Chính Phàm ngồi ở ghế dài, đem màn ngay ghế lô kéo ra một chút, ánh mắt đạm mạc nhìn đường lớn bên ngoài.
Bên cạnh có người dùng khuỷu tay chạm hắn, đưa cho hắn một ly champagne, anh thấp giọng nói cảm ơn, trầm mặc nhìn ly rượu trước mắt. trên đỉnh đầu chiếu xuống ánh đèn đủ loại màu sắc khiến cho lu rượu nhuộm bảy màu sặc sỡ, làm say lòng người.
Hồi lâu, anh mới ngửa đầu, lộ ra cần cổ thon dài tuyệt đẹp, hầu kết hơi lăn lộn, một ngụm uống xong.
Nhóm người bên cạnh đang vừa nói chuyện trời đất vừa một bên chơi hành tửu lệnh*, xung quanh rất ồn ào, quán bar muôn hình muôn vẻ người đi tới đi lui khắp nơi, Hoắc Chính Phàm có chút bực mình, vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi toilet. (giống chơi game rồi phạt rượu?)
Mấy người đồng nghiệp không biết đang nói gì đó, mọi người đột nhiên chuyển đề tài lên người hắn, ngăn lại hành động muốn đi của hắn.
Dư Diệu, một bác sĩ khoa tâm thần trẻ tuổi mới vừa chuyển qua vị trí chính thức, mở miệng trêu chọc, “Aizz, bác sĩ Hoắc, bạn gái đại minh tinh của anh như thế nào còn chưa tới.”
Mọi người đều sôi nổi ồn ào tiếp lời, “Đúng vậy, tôi lớn tuổi như vậy rồi, cũng chưa có gặp qua đại minh tinh đâu.”
Dư Diệu lại cười, “Ai nha, dừng dừng lại, mấy người cũng đừng trêu chọc người kia của bác sĩ Hoắc nữa,không phải chỉ là thua trò chơi thôi sao, phải đến mức này sao.”
“Dù sao cũng chỉ là đùa một chút thôi, nào biết bác sĩ Hoắc của chính ta thật thà như vậy, thật sự đã gửi tin nhắn WeChat. Còn nữa, các người có thể tuỳ tiện thấy được ảnh hậu sao?”
“Aiz, cũng đúng, đúng đó đúng đó.” Mọi người cảm thấy không còn thú vị nữa, liền đem lực chú ý dời đi.
Lúc này, Hoắc Chính Phàm đứng dậy, không có biểu tình gì, gật đầu với mọi người, “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một lát, mọi người cứ chơi đi.”
Mọi người cũng không thèm để ý, lại bắt đầu chơi hành tửu lệnh, dù sao mọi người đều biết Hoắc Chính Phàm vẫn luôn là như vậy, lạnh lẽo, cũng không nói chuyện nhiều với ai.
Cũng không tham gia các loại hoạt động mà đoàn tạo ra với bọn họ, ngay cả hôm nay đều phải lợi dụng sư phụ của hắn mới lừa hắn tới được.
Nữ thực tập được duyệt vào cùng lúc với Hoắc Chính Phàm thấy anh rời đi, cũng đứng dậy cười nói, “Tôi đi toilet một chút, mấy người chơi trước đi, không cần chờ tôi.”
“A---- có biến!” Mọi người cười vang, nữ bác sĩ thực tập lặng lẽ đỏ mặt, ở quán bar tối tăm không có ánh đèn cũng không nhìn ra.
Nữ bác sĩ thực tập vừa đi, đám người đó vây lại một chỗ cúi đầu nhỏ giọng hướng về nhau nói, “Aizz, mọi người nói xem, tâm tư của bác sĩ Vưu bác sĩ Hoắc có thể thấy được sao?”
“Ai biết được, dù sao chúng ta cũng đã nhìn ra rồi, cũng không biết bác sĩ Hoắc có nhìn ra hay không, bất quá thật đáng tiếc nha.”
“Đáng tiếc gì?”
“Đương nhiên đáng tiếc là người kia đã có bạn gái rồi, chỉ mong bác sĩ Vưu có thể buông bỏ được mà nhìn mấy cẩu độc thân như tụi mình đi.” Lập tức có người tiếp lời.
Dư Diệu sờ cằm, chậm rãi mở miệng phủ nhận, “Có khi chuyện đó cũng không phải là sự thật, mấy người không phải người cùng khoa nên không biết. Tôi với anh ta đều là khoa tâm thần, trước giờ anh ta đều không đề cập tới bạn gái mình, nếu không phải tôi từng thấy ảnh hậu công khai quan hệ của bọn họ, thì tôi sẽ hoài nghi căn bản bác sĩ Hoắc không có bạn gái.”
hắn nói xong, liền chuyển cuộc trò chuyện, ngay sau đó lại cười nói: “nói không chừng tình cảm cũng không tốt, cho nên tiểu Vưu của chúng ta mới theo đuổi?”
“Hồng nhan hoạ thuỷ*, đều do bác sĩ Hoắc lớn lên quá đẹp, làm cho chúng ta bị lu mờ.”
* người đẹp thì như nước mang đến tai họa.
“Đúng vậy, mấy tiểu hộ sĩ bên phòng chúng ta có được cơ hội liền trộm chạy tới nhìn bác sĩ Hoắc, chậc chậc…”
Vưu Thi Hoài không đi toilet, trực tiếp đuổi theo anh, quả nhiên, mới đi ra quán bar thì thấy Hoắc CHính Phàm tựa lưng trên tường, trầm mặc đang đứng. Trong tay kẹp một điếu thuốc, ánh lửa lập loè lúc sáng lúc tối.
cô dừng bước một chút, sửa sang lại tóc tai, đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng dò hỏi, “Làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?”
Hoắc Chính Phàm lắc đầu, nhàn nhạt nói, “không.”
anh nói xong, dập tắt điếu thuốc, thấp giọng hỏi, “cô sao lại đi ra đây?”
“Tôi đi xem anh, cho rằng tâm tình của anh không tốt nên tìm anh nói đôi lời.” Vưu Thi Hoài cười cười, dựa vào tường cách anh không xa, quay đầu lại cười nhìn anh.
“Ừ.” Lần này giọng của Hoắc Chính Phàm càng thêm lạnh, chỉ ừ một tiếng, không có nói gì thêm.
Vưu Thi Hoài đánh giá biểu tình của hắn, hơn nửa ngày mới do dự mở miệng hỏi, “Là… Cãi nhau với bạn gái sao, bởi vì cô ấy không tới?”
“không phải.” Lần này Hoắc Chính Phàm trả lời rất nhanh.
Bóng đêm ngày càng dày đặc, cách đó không xa có gió nhẹ phất tới, thổi bay góc áo của hai người, còn mang theo một tia lạnh lẽo.
Cửa ngay ven đường có người đi tới đi lui, tuấn nam mỹ nữ đứng cạnh nhau ngay cửa, có người thường thường liếc mắt nhìn hai người một cái, hoặc là kinh diễm tán thưởng một câu.
Vưu Thi Hoài mặc rất ít, chỉ mặc một cái váy dài màu vàng nhạt, một đôi cao gót đế nhọn, lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài. Bên hông cột một dải lụa, theo gió thổi tung bay, không thể không nói, vày này đem dáng ngừoi của cô gãi đúng chỗ người, tinh tế lại không quá nhu nhược.
Hai người câu được câu mất, đa số đều là Vưu Thi Hoài nói, Hoắc Chính Phàm chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Vưu Thi Hoài cũng không ngại, hai người đều là bác sĩ thực thập được phê duyệt cùng lúc, đều là chức nghiên cứu sinh, cho nên cũng có một số đề tài chung để thảo luận.
Vào lúc Vu Nhiễm tới Kim Tôn thì cũng đã khuya, thật vất vả mới xong chuyện bên kia, chào tạm biệt với mấy vị đạo diễn kia, liền vội vã chạy xe lại đây.
Đỗ xe xong, xuống xe liền hướng về phía quán bar mà đi, chỉ là vừa mới đi được hai bước, rất xa liền thấy có hai người đang đứng ngay cửa, giống như là đang nói chuyện phiếm.
cô gái thật xinh đẹp, đứng ở bên cạnh, thường thường hướng về phía hắn mà cười, tuy người đàn ông cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, nhưng cũng có thể nhìn ra được câu được câu mất mà đáp lại cô.
Người nọ, là người mà cô rất quen thuộc.
Là bác sĩ Hoắc.
cô đứng tại chỗ, từ xa nhìn.
Hai người đứng ở cửa trong chốc lát, sau đó cùng nhau xoay người đi vào quán bar.
Vu Nhiễm trong lòng mất mát, nhưng nghĩ lại, không đúng nha, cô mới là bạn gái của bác sĩ Hoắc, tại sao phải rời đi?
Mẹ kiếp, cái cô gái này là ai, dám dụ dỗ người của cô? (Cười ỉa)
cô muốn đi nhìn xem, cô gái kia đến rốt cuộc là trà xanh* nào. Kỹ nữ.
* Trà xanh hay được dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ vẻ trong sáng, thuần khiết ngây thơ, nhưng thực chất thích đùa giỡn tình cảm của người khác, bày kế ấy.
Vu Nhiễm đeo khẩu trang và che mũ kín mít, nhắn tin cho Hoắc Chính Phàm, liền đứng ở cửa chờ hắn.
Hoắc Chính Phàm vừa mới cùng Vưu Thi Hoài trở về ghế dài, mọi người thấy hai người cùng nhau trở về, liền sôi nổi cười trêu chọc, “A, có biến nha.”
“một người nói đi ra ngoài một chút, mội người nói đi toilet, kết quả hai người cùng trở về.”
anh ngồi xuống, vừa định giải thích, điện thoại trong túi liền chấn động, bấm mở.
[pink: Em đã đến rồi bác sĩ Hoắc, có thể ra đón em được không, trước giờ em chưa tơi nơi này, đi vào sợ không tìm thấy anh.] (tốt nhất là không nhắn)
anh ngẩn người, cho rằng cô sẽ không tới, không nghĩ rằng trễ như vậy mà cô vẫn tới.
anh rất nhanh nhìn lại tin nhắn trên màn hình, mới vừa chuẩn bị nhắn câu ‘sao em lại tới đây’, nghĩ nghĩ, vẫn nên xoá, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu lại vẻ mặt mọi người đang nhìn nhau, Vưu Thi Hoài nhìn bóng lưng hắn đi ra ngoài, biểu tình vi diệu, cúi đầu, không nói chuyện.
Dư Diệu ngồi bên trái cô tự nhiên cũng phát hiện ra cảm xúc đang biến hoá của cô, cũng không nói chuyện, chỉ vỗ bả vai cô. Rất nhanh, mọi người liền quên hết việc nhỏ chen ngang này, không khí lại một lần nữa sôi nổi lên.
Hoắc Chính Phàm vừa mới đi ra cửa, nhìn thấy Vu Nhiễm dựa vào tường mà chính anh cũng mới dựa vào, đưa lưng về phía anh không biết đang nhìn đi hướng nào.
Vu Nhiễm như là có cảm giác anh tới, vừa quay đầu lại, liền thấy Hoắc Chính Phàm, cô cừoi vẫy tay về phía hắn, “Bác sĩ Hoắc!”
Hoắc Chính Phàm đi tới trước mặt cô, cô cười, “Em đến chậm.”
“không phải có việc sao, sao vẫn tới?” anh hỏi.
“Lúc nãy công ty tạm thời sắp xếp mấy người đạo diễn cho em đi gặp, không còn cách nào khác, đây là Giai Vân và công ty vất vả lắm mới tranh thủ lấy được cơ hội này cho em, em không phải cố ý……” Vu Nhiễm vội vàng giải thích, lời còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Chính Phàm đánh gãy.
“không, nếu em đã đến rồi, chúng ta đi về đi.” trên mặt anh không có biểu tình gì, thần sắc nhàn nhạt nói. (?, muốn bát đầu ông này ghê)
Vu Nhiễm sửng sốt, “đi về?”
“Ừ.” Hoắc Chính Phàm gật đầu, lại không giải thích gì nhiều, chậm rãi đi về phía trước.
cô vừa mới đến đây, này… liền phải đi về?” không phải bảo cô đi gặp đồng nghiệp bạn bè của hắn sao… Còn cái trà xanh kia. Kỹ nữ, cô tốt xấu gì cũng muốn làm rõ người đó là ai?
Vu Nhiễm đi hai bước, lại giữ chặt hắn, “Nhưng mà, đồng nghiệp của anh, bọn họ…”
Hoắc Chính Phàm quay đầu lại nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, mới lẳng lặng hỏi, “Em muốn gặp sao?”
Bị hắn hỏi như vậy, Vu Nhiễm có chút không biết làm sao, lập tức không kịp trả lời.
“Vậy đi gặp đi.” anh đột nhiên cười, thay đổi phương hướng, hướng về quán bar đi tới, Vu Nhiễm thấy anh đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy, dưới chân dừng lại một chút, cũng không để anh nghĩ gì nhiều, đi theo.
Hai người đi qua hai cái hành lang, vào lúc đi tới ghế lô, Hoắc Chính Phàm thấp giọng ở bên tai cô nói, “Tôi cho rằng em không thích mấy loại tình huống như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.