Hoàng hậu bệ hạ muốn gặp cậu?
Gặp cậu làm gì!
Ninh Vũ Phi mất một hồi lâu cũng không lấy lại sức, quay đầu nhìn về phía thái tử cũng đang thấp thỏm: “… Không phải đã nói cẩn thận không thể nói cho người khác biết quan hệ chúng ta rồi sao?”
“Không sao, mẫu hậu sẽ không nói ra, hơn nữa mẫu hậu cũng không phải người khác.” Thẩm Lăng Dục nháy mắt một cái với cậu.
Ninh Vũ Phi bị cái chớp mắt này mà hơi run chân nhưng vẫn biết kiềm chế, nói: “Nhưng gặp em làm gì?”
Ông trời ơi! Trước tiên không đề cập tới hoàng hậu là mẹ kế thái tử, dù là mẹ ruột, đó cũng là hoàng hậu bệ hạ, nói gặp là gặp được sao? Ninh Vũ Phi cũng không biết rằng hoàng hậu bệ hạ lại dễ gần như trưởng công chúa điện hạ như vậy!!
Thái tử nắm tay cậu, giống chơi vui mà xoa nắn ngón tay thon dài của cậu: “Đừng sốt sắng, em là người yêu của anh, mẫu hậu muốn nhìn một chút cũng không có gì đáng trách.”
Không sốt sắng mới có quỷ!
Thẩm Thiên Huân đối xử tốt với hắn đến mức không thể tốt hơn, thứ nhất là lúc đó Tạ Cảnh gặp nạn quá ác, lòng bà vẫn còn sợ hãi, hận không thể coi Ninh Vũ Phi là chúa cứu thế mà cung phụng, thứ hai vì tính bà vốn ôn hòa, khi còn là công chúa cũng nổi danh là tốt tính, giờ đã qua tuổi trung tuần, tu thân dưỡng tính, tính cách càng tốt hơn.
Nhưng hoàng hậu bệ hạ sẽ như vậy sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-ban-trai-dong-thoi-cau-hon-toi-lam-sao-gio/2493163/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.