Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29
Chương sau
Cô thay quần áo, vscn, sau đó bước ra ngoài trở lại là 1 cô gái sắc sảo ngày xưa. Nhưng trớ trêu thay mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại có chút lo lắng, hơi, hơi thui nha, hơi hoảng sợ. - Làm gì nhìn tôi ghê vậy hả??. - Tôi...tôi. - Tôi cái gì, tôi hôn cho cái bây giờ. Anh đe dọa. Cô vừa nghe thấy giật mình, chay xuống dưới thật nhanh. - Cậu đi nhanh như vậy làm gì, dù sao tôi cũng sẽ là người yêu cậu. Anh tự nhủ. Cô vừa nhìn thấy lão quản gia đã vui vẻ như thấy cứu tinh. Ông ơi con đói rồi. - Được, ông bảo người nấu đồ ăn cho con. Ngay sau đó, một bàn đồ ăn đầy ắp được dọn ra cho cô. Cô thật sự đói lắm rồi, không còn để ý xung quanh có ác ma, cứ cặp cụi ăn. - Có ngon không?? Anh từ tốn. Vừa nghe thấy giọng anh cô run lên, may có lão quan gia đứng đó vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi. - Cậu chủ đừng trêu cô ấy nữa. - Không xem vào chuyện riêng tư của nhà chủ. - Tôi biết rồi, nhưng cậu càng làm như vậy cô ấy sẽ càng sợ. - Là do chứng bệnh tâm lý, cô nhóc này là lá ngọc cành vàng chưa từng bị động chạm như vậy nên tâm lý vẫn còn chưa thoải mái, dễ gây hoảng sợ, đây chẳng phải tiểu thư nhà Đàm Gia- Đàm An Nhiên sao. Thì ra là bác sĩ tâm lý em trai họ của anh, người em trai mà Hàn Thiên Sơn yêu quý nhất- Hàn Thiên Anh vừa thấy em trai liền vui vẻ, sướng như bắt được kim cương. An Nhiên lịch sự cúi đầu chào, và cũng được em trai của Thiên Sơn làm vậy. Ngay từ đầu nhìn thấy cô dục vọng của hắn nổi lên, hắn là người tôt nhưng đối với con gái thì như thú hoang. - Cô gái này là?? - Là người yêu anh. - Không phải. - Cậu là người yêu tôi còn gì. - Đừng có mơ. - Á hết sợ tôi rồi à. - Tại sao tôi phải sợ cậu. - Có muốn tôi hun vài cái nữa không. - Cậu dám. - Tại sao tôi không dám hả. - Tôi mách bác Trịnh Diệp Chi bác Hàn Đại Lục, cậu đợi đấy. Sau đó, đúng như lời cô thách thức, cô gọi điện cho bố mẹ Hàn Thiên Sơn. - Alo, bác à, Hàn Thiên Sơn cậu ta.... Cô chưa kịp nói hết anh đã tiến lại gần hôn cô 1 cái. - Cậu...cậu. Cô ngượng đỏ cả mặt, chạy vụt vào trong phòng anh khóa trái của lại. - Cậu cứ khóa chặt vào, tôi có chìa khóa rồi, 1 lúc nữa tôi sẽ vào với cậu. - Cứ vào thoải mái.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29
Chương sau