Cũng không biết Miên Miên lấy sức mạnh ở đâu ra mà có thể chạy nhanh đến vậy trong khi đã được cho uống mê dược, Đức công công cùng cả bọn chạy theo sau. Tất cả bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở nơi này, cho dù chết cũng muốn chết ở đây.
“Nói, linh châu ở đâu?” Lôi Ảnh hung dữ nhìn Dạ Mị đang nửa quì trên đất, khóe miệng không ngừng chảy máu hỏi.
Dạ Mị lạnh lùng ngước mắt nhìn Dạ Phong rồi cười lớn, nụ cười này của hắn chứa đầy sự mỉa mai, chế nhạo chính bản thân mình. Hắn đã thua, thậm chí thua rất thê thảm, chỉ là hắn không ngờ người đánh bại hắn hôm nay lại là đệ đệ từ bé được hắn che chở, bao bọc – Dạ Phong!
“Linh châu không ở trên người ngươi, bất quá thì ngươi cũng không thắng nổi Lôi Ảnh đâu, người bị thương quá nặng rồi!” Dạ Phong lạnh nhạt nói giống như đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ rồi đưa mắt nhìn những thi thể thị vệ trên tuyết trắng, bộ dáng tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.
“Xà hậu, không tìm thấy Sủng phi!” Linh Chi đi đến phía sau Ngải Vân nhỏ giọng nói.
Ngải Vân nghe vậy trừng mắt liếc Linh Chi ra lệnh: “Tiếp tục tìm!”, nói rồi nhìn Dạ Mị sắp không chống đỡ nổi mà nội tâm có chút đau đớn, thế nhưng chút ít đau đớn này rất nhanh chóng biến mất. Ngải Vân lạnh nhạt nở nụ cười, là chính hắn tự tìm đường chết thì không thể trách nàng được!
“Ngươi đã lên kế hoạch soán vị này bao lâu rồi?” Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-xa-vuong-thinh-bo-di/1523196/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.