Miên Miên la lên một tiếng kinh hãi đột ngột mở lớn hai mắt, mồ hôi trên người bởi vì kinh hãi mà không ngừng tuôn ra. Khi nàng chưa kịp định thần lại thì một bàn tay ôn nhu đã chạm tới gương mặt lạnh buốt của nàng, một gương mặt hoàn mỹ hiện ra trước mắt nàng khẽ cười vuốt vuốt má nàng nói: “Mỹ nhân, ngươi lại gặp ác mộng? Ai, đã bảo ngươi đừng bệnh rồi, như thế nào lại không nghe lời để ta phải lo lắng đâu? Tiểu ngốc tử!” nói rồi nở nụ cười mê người nhìn nàng.
Miên Miên nhìn cũng không nhìn hắn nói: “Ta đếm đến ba, ngươi mau lấy cái tay heo của ngươi ra…một…hai…”
“Được…bỏ ra rồi!” tiếng ba còn chưa đếm hắn đã vội nhận thua.
Miên Miên thấy vậy tranh thủ đứng dậy nhìn hắn hỏi: “Đậu hũ hôm nay bán xong rồi hả?”
“Ngươi nói đi, có mỹ nam người gặp người thích như ta ở đó, đậu hũ còn lo không bán hết sao? Dựa theo lý mà nói thì mỹ nam như ta bán xong đậu hũ sẽ theo A Tình cô cô luyện công, thế nhưng không có cách khác, ai bảo mỹ nhân của ta sinh bệnh rồi, ta lại có thể không để ý đến đâu, ai, làm nữ nhân của ta cũng thật hạnh phúc a!” nói rồi chưa kịp cười lớn đã kêu rên thảm thiết: “A, lỗ tai ta muốn rách rồi!”
“Còn dám gọi mỹ nhân, nữ nhân nữa không?” Miên Miên nói rồi tăng thêm lực đạo trên tay, vẻ cười nhạo.
“Nương, người tha cho ta đi, đau quá…ai…” tiểu hài tử đau khổ kêu lên.
“Nhớ kỹ, lần sau không cho phép kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-xa-vuong-thinh-bo-di/1523170/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.