“Ở nơi đây ta chỉ là màu xám, không nhớ nổi tư vị hạnh phúc là gì…” Miên Miên nghẹ ngào, đúng vậy, ở xà quốc này nàng đến tột cùng là ai? Đã rời khỏi nhân giới nàng thật không có lấy gì là hạnh phúc…
Dưới khán đài toàn bộ mọi người như ngừng thở nhìn lên, Miên Miên lúc này thanh âm mang nặng đau thương khiến họ trong nội tâm vô tình dâng lên một hồi thương cảm nghẹn ngào.
Gió nhẹ mang theo hương hoa man mác thổi tới, tóc Miên Miên xõa dài theo gió phiêu đãng bay bay… vạt áo trắng cũng nhẹ nhàng phiêu dật, khuôn mặt thanh thuần tựa như tiên tử hạ phàm khiến người ta không thể ly khai ánh mắt.
Phiên bang vương ngây người nhìn nữ tử trên đài cao, hắn không ngờ Thụy Tuyết quốc lại có một cung nữ xinh đẹp như thiên tiên như vậy, giờ phút này lòng của hắn đã theo âm thanh của nàng không cách nào khống chế lại được.
"Màu xám không gian ta là ai, không nhớ được tư vị hạnh phúc, không đường thối lui, người là ai, như thế nào khiến ta rơi lệ,…” Miên Miên nước mắt lăn dài trên má nhẹ mở mắt, trước mặt nàng lúc này là toàn bộ khán đài với ánh mắt mê muội nhìn nàng khiến nàng thật khó chịu.
Thanh âm cuối rơi xuống, thời gian như ngừng lại, không có lấy một tiếng cổ vũ. Miên Miên cười khổ, đã hai ngày nay nàng không có ngủ lại cộng thêm bị giội nước lạnh, toàn thân nàng đang nóng dần lên, chóng mặt không thôi. Nhưng là khi nàng vừa định cúi người chào thì phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-xa-vuong-thinh-bo-di/1523143/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.