Hoàng hôn dần buông xuống, Miên Miên cuối cùng cũng làm xong công việc, lúc nàng trở lại đã bị ma ma mới đến giáo huấn một phen, cũng may mà công việc ma ma giao cho không phải nặng nề lắm nên nàng mới có thể về trước khi trời tối.
Dùng bữa tối xong Miên Miên theo thói quen hướng bên hồ đi tới, đương lúc băng qua con đường nhỏ thì nàng đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng chợt nhớ tới những gì cung nữ kia nói, các nàng nói không nên tới chỗ đó vì Tuyết vương gia thường xuyên đến đó. Tuyết vương gia yêu thích yên tĩnh không thích bị người khác quấy rầy, nhớ lại lần đầu tiên bị Tuyết vương gia quát lớn, Miên Miên không khỏi rùng mình, nàng rẽ sang hướng khác đi tới.
Tuy nàng rất muốn gặp Tuyết vương gia nhưng là nàng không muốn khiến hắn mất vui. Chiều nay lúc giặt quần áo nàng đã phát hiện phía bên kia bờ có một bụi cỏ lau, nàng rất bất ngờ vì không ngờ nơi thâm cung âm u này lại có một mảnh cỏ lau như vậy, nó khiến nàng nhớ nhà da diết. Miên Miên nghĩ đến đây liền hướng phía ban chiều đi tới.
Bụi cỏ lau không tính là cao, Miên Miên thoáng cái đã đến trước vùng cỏ lau, cước bộ của nàng không tự giác hướng tới bên trong mà đi, đi một lúc nàng phát hiện phía sau bụi cỏ lau là một đồng cỏ thấp rộng lớn, Miên Miên choáng ngợp không thôi, trời ạ, đom đóm, rất nhiều đom đóm a!
"Đom đóm, đom đóm..." Miên Miên trên đồng cỏ sung sướng chạy quanh, mọi buồn khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-xa-vuong-thinh-bo-di/1523132/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.