“Lòng thiếp vĩnh viễn ngọt ngào như vậy, có lẽ cô đơn tịch mịch, nhưng trong nội tâm không hối cũng không oán, thiếp chỉ nguyện chờ đợi chàng, lòng thiếp chưa bao giờ rời xa, bất chấp âm tinh tròn khuyết, bất chấp thời gian không gian, cả đời cũng sẽ không thay đổi…” Trong đêm yên tĩnh tiếng ca của Miên Miên đặc biệt có ma lực, khiến người nghe chìm thật sâu vào trong đó, ở thế kỷ 21 sở thích duy nhất của nàng là nghe nhạc, mà năng khiếu duy nhất của nàng là ca hát.
“Bệ hạ để nô tài đi thông báo một tiếng.” Dưới cây anh đào ngoài viện nhỏ, thái giám A Đức vội cúi người hỏi dò.
“Không cần, ngươi về trước đi.” Dạ Mị không mang theo chút độ ấm nói.
“Dạ” A Đức cúi người trả lời, một giây sau nghiêng người ngoan ngoãn rời đi.
A Đức vừa rời đi, thân hình cao lớn của Dạ Mị liền đi vào, dưới ánh trăng, một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang nhắm mắt nhẹ giọng ngâm xướng, cánh hoa anh đào theo gió nhẹ nhàng bay, bộ dạng như si như mộng này khiến Dạ Mị đột nhiên cảm thấy nàng như tiên tử trên trời phái xuống.
“Đường có dài thêm, dù khoảng cách xa xôi thiếp cũng có thể vượt qua, nhớ nụ cười của chàng, thiếp nhịn không được rơi lệ, chẳng có ai biết rõ hơn thiếp, tư vị kiên quyết yêu…” Giọng Miên Miên tự nhiên uyển chuyển mà êm tai, người không biết chuyện nghe được ca từ thê lương như thế cũng nhịn không được nội tâm khẽ run.
Mà bước chân Dạ Mị đã hồn nhiên không biết đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-xa-vuong-thinh-bo-di/1523102/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.