Chương trước
Chương sau
Bảng điểm tiêu cực nhảy lên liên tục khiến hai mắt Lữ Thụ sáng như sao.
Lần đầu đưa đậu hũ thối cho Tiểu Ngư, cô bé có cho hắn vài điểm cảm xúc tiêu cực nhưng chẳng đáng để tâm.
Bây giờ thì nhìn xem, thứ này chẳng khác nào vũ khí gây sát thương quy mô lớn cả!
Mặc dù điểm số tiêu cực thu được không bao nhiêu, nhưng nó có tính tiếp diễn, tần suất lại cao, mới một phút trôi qua, Lữ Thụ đã thu được hơn một trăm điểm tiêu cực, bình thường muốn đạt con số này thì hắn phải mất đến hai mươi phút. Mỗi ngày thông qua mùi vị này, có thể thu được hai nghìn điểm cảm xúc tiêu cực không phải chuyện đùa. Đây là chưa tính đến người đi đường đấy, đợi lát nữa người qua lại đông đúc đảm bảo sẽ còn nhiều hơn nữa!
Cứ theo đà này, cho dù hắn rút không trúng đồ tốt, chỉ ra đậu hũ thối cũng đủ đảm bảo cuộc sống an nhàn cho mình và Cá Nhỏ rồi...
Thối, Thối quá đi mất!!!
Tuy mọi người cảm thấy chưa đến mức không thể chịu đựng được, nhưng nếu cứ để mùi thối thoang thoảng sộc vào mũi thế này, có khác gì tự giày vò bản thân.
Chú Lý do dự một chút, nhưng cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng:
- Tiểu Thụ.. Chú Lý gần đây có làm gì sai với cháu không?
Lữ Thụ vội vàng khoát tay nói:
- Không có đâu, chú Lý nói đùa gì vậy.
Hơn một năm này, mọi người đều biết Lữ Thụ là cô nhi nên giúp đỡ rất nhiều. Hồi trước chú Lý bán điểm tâm cũng có bán trứng gà, mùi vị cũng rất được ưa thích, mặc dù thị trường điểm tâm sáng phát triển, dẫn đến món trứng gà luộc không còn hấp dẫn mấy, nhưng mọi người vẫn tìm đến ăn hàng ngày.
Cho đến khi chú Lý biết hoàn cảnh gia đình của hai anh em Lữ Thụ, đã âm thầm ngừng kinh doanh.
Ngoài chú Lý ra cũng có hai nhà làm tương tự như vậy, bây giờ cả con đường này chỉ còn mỗi Lữ Thụ bán trứng gà luộc, nên việc buôn bán khá thuận lợi, quy luật ở đời đâu có chuyện gì không có nguyên nhân của nó.
Mà những lúc Lữ Tiểu Ngư một mình đứng bán trứng gà, các cô các chú xung quanh cũng lưu ý giúp đỡ nhiều hơn, Lữ Tiểu Ngư dù thông minh ra sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười tuổi, bên ngoài có rất nhiều người xấu, nên chỉ cần thấy vị khách nào có chút không đàng hoàng, các các cô các chú đều đứng ra bảo vệ cô bé.
Sau khi mọi người dọn quán, mấy người chú Lý còn phân công người đưa Lữ Tiểu Ngư về tận nhà.
Lúc trước, Lữ Thụ luôn cảm thấy chẳng ai vô duyên vô cớ yêu thương người xa lạ, ngay cả cha mẹ của hắn và Lữ Tiểu Ngư đều không yêu thương bọn họ, làm gì có ai sẽ đối xử tốt với hai anh em chứ?
Từ lúc trốn ra ngoài cô nhi viện, Lữ Thụ vẫn luôn giữ suy nghĩ như vậy.
Nhưng về sau, hắn ý thức được một chuyện, trên đời đâu phải ai cũng là người vô tình, có người xấu thì sẽ có người tốt.
Nhiều lúc Lữ Thụ nghĩ, sau khi bản thân tốt nghiệp đại học, sẽ cố gắng tìm một công việc có mức tốt, khi đó quay lại giúp đỡ các cô các chú. Bởi vì trong lúc hắn gặp khó khăn thì những người này đã luôn đối xử tốt với hắn.
Đối với một thiếu niên mười sáu tuổi trốn ra khỏi cô nhi viện như Lữ Thụ mà nói, việc này tựa như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vậy.
Lữ Thụ không phải người không biết đề phòng, thế nhưng ít ra, đối với các cô các chú đây hắn đã không cần phải làm vậy.
Nghe chú Lý nói, Tiểu Thụ cũng cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm.
Trầm ngâm một chút, hắn mới lấy ra vài phần đậu hũ thối đưa cho mỗi người một phần rồi nói:
- Chú Lý, đây là đậu hũ thối con tự làm, chú đừng ngửi mùi mà vội đánh giá, ăn vào sẽ nghiện ngay đấy.
Lữ Thụ thầm nghĩ, không biết mùi vị ngon tuyệt của món đậu hũ thối này có khiến cho cảm xúc mọi người tốt hơn không nhỉ?
Đối với những người từng giúp đỡ mình, Lữ Thụ tình nguyện vứt bỏ chút điểm cảm xúc tiêu cực... Dù sao còn có người đi đường và đám bạn học đáng yêu nữa!
Tuy mỗi hộp như vậy là năm đồng nhưng Lữ Thụ không phải tiểu nhân hẹp hòi, hắn chỉ tính quen toán tỉ mỉ mà thôi, cho nên ai ai cũng đều có phần.
Hiểu được thằng bé này đang muốn xoa dịu mọi người nên cô chú cũng nửa tin nửa ngờ, mỗi người xiên một miếng nếm thử...
- Ồ! Ngon quá đi mất!
Vừa bỏ miếng đậu hũ thối vào mồm, chú Lý ngạc nhiên kêu lên khiến ai cũng bất ngờ, hương vị đúng là tuyệt vời thật.
- Tiểu Thụ, tay nghề của cháu tốt thật đó, có bản lĩnh như vậy sao không thể hiện sớm một chút, trứng gà so với đậu hũ thối chả khác nào xe đạp với phi cơ cả!
Lữ Thụ nhìn thoáng qua ghi chép lịch sử thu thập điểm tiêu cực, điểm nhận từ chú Lý đã ngừng lại, đây xem như là chuyện tốt đối với hắn.
- Cháu vừa mới học làm, phải đảm bảo chất lượng mới dám đem ra ngoài bán kiếm tiền chứ chú.
Tất nhiên Lữ Thụ không thể nói, đây là phần thưởng an ủi của cái vòng quay thiêu thân kia được, đành trợn mắt nói dối.
Sau khi các cô các chú ăn xong, dần dần Lữ Thụ không nhận được thông báo nữa, lúc này hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lữ Thụ cười nói:
- Từ nay về sau cháu chỉ bán đậu hũ thối thôi, chú Lý cô Vương tiếp tục bán trứng gà đi, nhường cháu bán hơn một năm như vậy cũng thiệt thòi cho mọi người rồi.
- Coi kìa, sao tự nhiên thằng nhóc này lại khách sáo thế.
Chú Lý cười đáp, có người ghi nhớ lòng tốt của mình là một chuyện khá vui vẻ, lúc trước bọn họ cảm thấy hai anh em Lữ Thụ cùng Lữ Tiểu Ngư đều là những đứa trẻ tử tế nên mới ra tay giúp đỡ. Nếu không, ai lại tình nguyện hỗ trợ một tên xấu tính xấu nết chứ.
Lúc này, Lữ Thụ đã tích được hơn hai trăm điểm cảm xúc tiêu cực, mặc dù thiếu đi một nguồn thu nhập lớn nhưng cảm giác cũng không đến nỗi tệ.
Các cô các chú có hơn mười người, cũng chỉ ăn ba phần đậu hũ thối, còn lại để cho hắn bán.
Người đi đường ngày một đông hơn, người thì đi làm, người thì đi học, mỗi lần bước qua con đường này lúc nào lỗ mũi cũng tràn đầy mùi thơm, nào là mùi hương của bánh rán, súp cay, sữa đậu nành, bánh hẹ...
Nhưng hôm nay... Giống như thế giới bị đảo lộn vậy, họ chỉ toàn ngửi được mùi đậu hũ thối!
Ngắm nhìn người đi đường và nghe thông báo điểm số tiêu cực không có dấu hiệu ngừng khiến Lữ Thụ vô cùng vui vẻ!
Bất kể là ai bước vào phạm vi năm mươi mét, đều sẽ cung cấp cho hắn điểm cảm xúc tiêu cực, ra khỏi phạm vi này mới có xu hướng giảm đi.
Mặc dù khoảng cách không xa lắm nhưng bù lại người đông vô kể. Đây gọi là số lượng bù chất lượng!
Mười phút trôi qua, Lữ Thụ đã thu được hơn ba nghìn bảy trăm điểm cảm xúc tiêu cực, nếu là một người bình thường bị người người chán ghét như hắn, chắc đã sớm ấm ức khóc sụt sịt, thu lại rương đậu hũ.
Nhưng Lữ Thụ không nằm trong số đó, hắn thấy mình đạt được một lượng khổng lồ điểm cảm xúc tiêu cực, lại càng thỏa mãn hơn... Thứ cảm giác này, chẳng khác nào nắm trong tay một sức mạnh dị năng hết sức lợi hại!
Ha ha, ngửi phải mùi đậu hũ thối có người nào mà không khó chịu chứ.
Lúc trước hắn còn lo lắng, lỡ đâu không có ai sợ mùi hương đậu hũ thối, mọi người từng ăn qua nên thích ứng cả rồi, không cung cấp cho hắn điểm cảm xúc tiêu cực thì biết làm sao bây giờ.
Hiện tại, Lữ Thụ cảm thấy mình là nghĩ hơi nhiều rồi.
Người đi ngang nơi đây nhiều vô cùng, mà đậu hũ thối của hắn chỉ có mấy chục phần, coi như từ từ bán, kiểu gì cũng hết.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.