Chương trước
Chương sau
Lữ Tiểu Ngư quay đầu nhìn sang, liền thấy trên tay Lữ Thụ xuất hiện một hộp đậu hũ thối:
- Này, sao tự nhiên anh lấy đâu ra hộp đậu hũ thối vậy?
Lữ Thụ lấy tăm tre ghim một miếng đưa cho Cá Nhỏ nói:
- Em nếm thử xem.
Nói xong, hắn cũng cho vào miệng một miếng lớn rồi chờ xem cơ thể của mình có gì thay đổi không.
Một phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua... Lữ Thụ thiếu chút nữa là ném luôn cả hộp đậu hũ thối xuống đất rồi, tác dụng con khỉ ấy, đây chỉ là một hộp đậu hũ thối bình thường thôi mà!
Lúc hắn nhận ra đây là một hộp đậu hũ thối bình thường, liền biết mình đã bị cái hệ thống này chơi rồi.
Vừa rồi Lữ Tiểu Ngư ngồi bên cạnh còn chê thối, nhưng bây giờ lại ăn đến quên cả trời đất, cái miệng nhỏ ngồm ngoàm đầy đậu hũ hỏi:
- Này Lữ Thụ, chẳng nhẽ anh thức tỉnh dị năng là biến ra đồ ăn à?
Dựa theo lối suy nghĩ của cá nhỏ thì trong vài ngày gần đây, Lữ Thụ đưa cho mình lúc thì trái cây, lúc thì đậu hũ thối, việc này có khả năng cao lắm ấy chứ. Dù sao đều có quan hệ với đồ ăn cả, người ta thức tỉnh dị năng là lửa hay sét gì gì đó, phất tay một cái liền xuất hiện vòi rồng khổng lồ, bộ dáng đẹp trai kinh khủng, còn Lữ Thụ nhà mình thì... phất tay một cái liền xuất hiện đầy trời đậu hũ thối... vậy cũng không tệ lắm nhỉ.
Ít nhất với con hàng ham ăn như cá nhỏ thì chuyện này khá ổn ấy chứ. Tuy mùi hơi thối nhưng ăn rất ngon nha, cô bé cảm thấy mình chưa từng ăn qua đậu hũ thối nào ngon như thế này.
Phía trên miếng đậu hũ thối có vài cọng hành lá và rau thơm, còn có chút ít nước ép ớt, ăn vào miệng sẽ cảm nhận được vị ngậy đặc biệt kia trong nháy mắt lan ra, việc này khiến cô bé không cách nào dừng ăn được.
Lữ Thụ ngồi cạnh thì mặt mày hầm hầm, đang không muốn nói chuyện, lại nghe Lữ Tiểu Ngư chỉ đạo:
- Lữ Thụ, cho em thêm một phần bánh rán đi.
Ha ha! Lúc này Lữ Thụ thật muốn nổi bão, bánh rán ở đâu ra?
Ăn đi ăn đi, cho em ăn đậu hũ thối đến chết luôn, Lữ Thụ cố gắng nén giận rút thưởng một lần nữa.
Thêm một phần đậu hũ thối.
Sau đó, thêm một phần đậu hũ thối...
Hítttt! Lữ Thụ hít một hơi lãnh khí, rút liên tục ba lần, vậy mà đều là đậu hũ thối được chuyển hết vào bên trong kho đồ của hắn.
Trong lòng của Lữ Thụ lúc này liền có chút kinh hoảng, đừng nói là sau này đều chỉ rút được đậu hũ thối thôi nhé?
Không đúng không đúng. . . Nếu như chỉ xuất hiện đậu hũ thối, vậy còn gì gọi là rút thưởng nữa.
Có thể thứ này giống như Tẩy Tủy Quả vậy, đậu hũ thối xuất hiện để thay thế cho câu ‘cảm ơn bạn đã tham gia’, nếu muốn rút được thứ khác thì phải xem vận khí.
Nói cách khác, ngoài đậu hũ thối ra cũng sẽ xuất hiện một loại vật phẩm siêu thực dụng giống như Tẩy Tủy Quả!
Nếu thật đúng như những gì mình suy đoán, vậy đậu hũ thối thay thế cho "cảm ơn bạn đã tham gia" cũng không phải chuyện xấu.
Để chứng minh cho suy nghĩ này, Lữ Thụ một hơi chơi hết tất cả điểm số tiêu cực còn lại, hắn muốn xem thử rốt cục có thể rút ra thứ gì.
Một lúc sau, trong kho đồ của Lữ Thụ lại xuất hiện hơn hai mươi phần đậu hũ thối....
Trừ phần đậu hũ thối mà Lữ Tiểu Ngư đang cầm trong tay liếm láp, trong kho đồ của hắn còn có tổng cộng 29 phần, nói cách khác, hắn không rút ra được thứ gì khác, chỉ toàn đậu hũ thối thôi!
Ha ha, cảm giác con mẹ nó quá...
Lúc này Lữ Thụ thật không nhịn nổi nữa, phải leo lên nóc nhà tĩnh tọa hai mươi phút, gương mặt không chút cảm xúc.
Trong hai mươi phút này hắn chỉ suy nghĩ đến một vấn đề: Con đường thức tỉnh dị năng của hắn, sao lại gập ghềnh lắm chông gai đến vậy...
Hiện tại có hai loại khả năng, thứ nhất là hệ thống yêu nghiệt này từ này về sau chỉ cho rút đậu hũ thối, nói không chừng rút đến hạn mức cao nhất mới có thể đổi thành thứ khác.
Khả năng thứ hai có lẽ đúng như Lữ Thụ suy đoán, đậu hũ thối là dùng để thay thế cho ‘cảm ơn bạn đã tham gia’, vậy vấn đề chắc chắn nằm ở xác suất, là thứ gì mà quý giá đến vậy, 30 lần đều không rút ra được.
Nếu thật sự quý giá đến vậy, Lữ Thụ cảm thấy ba mươi phần đậu hũ thối cũng đáng.
Lại là cái gì đây, chẳng lẽ là công pháp ư? Tuy nhiên, vấn đề bây giờ là phải xử lý đống đậu hũ thối này như thế nào? 29 miếng lận, về sau nói không chừng còn tăng lên, mình cũng không thể mỗi ngày đều cho Cá Nhỏ ăn đậu hũ thối được.
Mấy thứ này nếu có thể đổi sang tiền mặt thì tốt biết bao nhiêu!
Chờ chút, tiền mặt!
Lữ Thụ bỗng nhiên ý thức được một chuyện, hiện tại hắn nghèo muốn chết, tuy bán trứng gà luộc cũng có thể nuôi sống mình và Cá Nhỏ, nhưng trứng gà cũng cần phải mua mà, cho nên một tháng có thể lời 1000 là Lữ Thụ đã tương đối thỏa mãn rồi.
Nhưng đậu hũ thối này lại khác, một phần bán 5 tệ thì lãi ròng cả 5 tệ đó!
Đối với loại thiếu niên nhà nghèo, bữa đói bữa no như Lữ Thụ, sau khi nhìn thấy còn đường phát tài này liền không cách nào dừng lại được!
Nếu mỗi ngày đều lừa được 3000 điểm giá trị tiêu cực mà
rút thưởng, vậy nhất định sẽ có 30 phần đậu hũ thối, cho dù để lại vài hộp cho Cá Nhỏ ăn đi nữa thì mỗi ngày cũng kiếm được hơn một trăm tệ, một tháng lời được ba bốn ngàn, hơn gấp bội hiện tại luôn!
Có lẽ một chút tiền này không ai quan tâm, nhưng đối với Lữ Thụ và Tiểu Ngư mà nói thì đây quả thật là một số tiền khổng lồ.
Một tháng ba bốn ngàn có thể làm cái gì nhỉ?
Có thể để dành tiền đóng học phí cho Cá Nhỏ này, có thể mua thịt cá cho Cá Nhỏ bồi bổ thân thể này, mua thêm đồ ăn vặt cho Cá Nhỏ nữa, có thể dẫn Cá Nhỏ đi xem phim, còn có thể mua quần áo mới cho Cá Nhỏ luôn, mấy tiểu cô nương ở tuổi này khẳng định đều sẽ thích chưng diện, chỉ là cô bé nhà hắn quá mức hiểu chuyện nên không thể hiện mà thôi, nên dù mặc quần áo cũ Tiểu Ngư cũng không nói một lời.
Bởi vì Lữ Tiểu Ngư hiểu rất rõ, mua quần áo mới sẽ tốn một số tiền không nhỏ, từ đó bình thường cô bé chỉ đòi ăn một xâu mứt quả 5 tệ, hoặc là khoai lang 2 tệ mà thôi.
Với số tiền từ việc bán đậu hũ thối, có thể để dành dẫn Cá Nhỏ đi chơi, Lữ Tiểu Ngư hẳn đã từng thấy Disneyland và công viên nước Lạc Thành trên tivi rồi, lúc chương trình có công viên nước được phát, Cá nhỏ thiếu chút nữa là chui tọt vào bên trong tivi luôn.
Dù Lữ Thụ đã nói cho cô bé biết, rất nhiều người sau khi đi công viên nước Lạc Thành về đều bình luận tiêu cực, nhưng vẫn không làm chấp niệm của Cá Nhỏ biến mất.
Nếu có tiền thì đến nơi đó xem thử cũng được, trong lòng Lữ Thụ âm thầm ghi nhớ việc này.
Lữ Thụ cảm thấy việc mình hưởng thụ chỉ là thứ yếu, hắn phải có trách nhiệm với tiểu cô nương trốn từ trong cô nhi viện ra đi theo mình chứ.
Cũng không thể để lúc Cá Nhỏ tới 16 tuổi, bạn học nói mình từng đi qua nơi này nơi kia mà Cá Nhỏ lại chẳng biết gì được.
Tình cảnh như thế, mình đã từng trải qua, quả thật không tốt chút nào...
Đột nhiên Lữ Thụ cảm thấy rút được đậu hũ thối có lẽ là chuyện tốt đấy chứ, loại tồn tại như Tẩy Tủy Quả không thể tùy tiện đổi thành tiền mặt được, vạn nhất có người truy xét nguồn gốc đến trên người hắn vậy thì xong đời, thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này Lữ Thụ hoàn toàn hiểu rõ.
Hiện tại bán đậu hũ thối có lẽ là đường tắt để Lữ Thụ kiếm tiền, nghĩ đến sau này có tiền để thực hiện những việc kia, Lữ Thụ liền thấy mình càng có thêm động lực để đi cà khịa tiếp...
Chỉ là, làm một dị năng giả, phương pháp kiếm tiền này cũng quá mất mặt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.