Chương trước
Chương sau
Lữ Thụ thậm chí không cần ngủ mà dùng cả đêm để hát «Đếm sao».
Con người sở dĩ cần ngủ là bởi vì tinh thần có hạn, nếu như không ngủ não bộ sẽ bị quá tải, thời gian dài liền gây đột tử. . .
Nhưng mà đối với Lữ Thụ thì khác, tu luyện có thể bổ sung tinh thần, giúp hắn không cảm thấy buồn ngủ.
Tuy nhiên Lữ Thụ cảm thấy nếu có thời gian thì vẫn nên ngủ, dù sao cũng không thể liên tục liều mạng tu luyện được.
Có ít người vì truy cầu trường sinh bất tử mà nguyện ý từ bỏ tất cả niềm vui thú, nhưng Lữ Thụ thì không, mục đích tu hành không phải là vì để tùy tâm sở dục sao? Nếu không có niềm vui, vậy còn tu hành làm quái gì.
Hắn chia 2700 điểm cảm xúc tiêu cực còn lại làm hai phần, một phần là 700 điểm, được Lữ Thụ dùng để rút thưởng. Nhưng đổi lại chỉ có bảy lần ‘Cảm ơn bạn đã tham gia’ mà thôi...
Cái vòng quay này hắc ám ghê hồn!
Sau khi biết được công dụng của Tẩy Tủy Quả, mặc dù Lữ Thụ cảm thấy nó rất cần thiết, nhưng cũng không đến mức phải dồn hết cả gia sản vào.
Cho nên 2000 điểm còn lại hắn dùng để mua Tinh Thần Quả.
Lúc trước thắp sáng hai ngôi sao, Lữ Thụ chỉ cần ăn một Tinh Thần Quả mà thôi, vậy mà thắp sáng ngôi sao thứ ba lại cần tận hai quả.
Hiện tại đổi hai khỏa là vì hắn muốn sử dụng có thể thắp sáng luôn được ngôi sao thứ tư thì càng tốt.
Tuy rằng sau này muốn thắp sáng ngôi sao chắc hẳn sẽ rất vất vả, nhưng Lữ Thụ cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Vào thời khắc ngôi sao thứ tư được thắp sáng, tinh thần chi lực lần nữa giống như nước lũ cọ rửa thân thể Lữ Thụ, xương cốt, bắp thịt, kinh mạch tựa như đá ngầm ở bờ biển, được nước biển vỗ ầm ầm gột rửa, sảng khoái đến cực điểm.
Lữ Thụ cảm nhận lực lượng trong cơ thể mình, hiện tại sức mạnh của mình hẳn đã gấp bốn lần người bình thường rồi.
Nếu dựa vào lực lượng này, cho dù một tay nâng bục giảng hắn cũng có thể làm được, thậm chí khi đối đầu với dị năng giả cấp F Lý Tề hẳn cũng sẽ dễ như trở bàn tay, không cần dùng quá nhiều sức.
- Lại gần cấp độ E thêm một bước nữa.
Lữ Thụ nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đêm u ám đang dần sáng tỏ.
Sáng hôm nay Lữ Tiểu Ngư thức dậy từ rất sớm, cô bé ngoan ngoãn ăn điểm tâm với Lữ Thụ sau đó đề nghị được đi theo bán trứng gà giúp Lữ Thụ:
- Hai chúng ta cùng đi, lúc bán xong em sẽ mang đồ về nhà, còn anh sẽ đến trường luôn, như vậy anh cũng có thể làm được nhiều việc hơn.
Lữ Thụ cảm thấy hơi bất ngờ, tuy Tiểu Ngư nhà hắn bình thường rất hiểu chuyện, nhưng việc chủ động muốn đi hỗ trợ hắn bán trứng luộc vẫn là lần đầu.
Lữ Tiểu Ngư nhìn lấy biểu lộ trên mặt của Lữ Thụ liền nói:
- Anh nhìn em như vậy làm gì, em thấy mình cũng nên làm một chút gì đó cho nhà của chúng ta.
Nhà của chúng ta... mấy chữ này đột nhiên làm Lữ Thụ xúc động, hắn từ trong cô nhi viện ra ngoài làm việc, kiếm tiền thuê căn nhà này là vì cái gì? Chẳng phải là muốn biết cảm giác "nhà" như thế nào ư.
Một đứa cô nhi không có gia đình, không có cha mẹ thì khát khao thứ này đến mức nào.
Tuy căn nhà này không có thứ hắn thật sự muốn, nhưng vẫn có hương vị của gia đình và sự ấm áp của tình thân.
Hiện tại hắn đã cảm thấy quá đủ rồi.
Lữ Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, rụt rè nói ra:
- Nếu như thấy em phụ giúp có ích với anh, vậy anh có thể thường xuyên mua khoai lang nướng cho em không?
Lữ Thụ lườm Cá nhỏ, chỉ chờ nhóc nói câu đấy thôi, hắn vui vẻ nói ra:
- Ha ha ha, không được!
Cảm xúc tiêu cực đến từ Lữ Tiểu Ngư: +30.
Lữ Thụ biết Cá Nhỏ sẽ không nghĩ mình phũ phàng như vậy thật, mà Tiểu Ngư cũng biết Lữ Thụ đang trêu chọc mình, cho nên oán niệm cũng không quá lớn.
Đây chính là sự ăn ý của hai người.
Khoai nướng tất nhiên phải mua, cho dù Lữ Tiểu Ngư không giúp hắn thì hắn vẫn sẽ luôn mua khoai lang nướng cho Tiểu Ngư ăn.
Năm đó mình ở cô nhi viện không được ăn món ngon gì, hiện tại có thể cho Lữ Tiểu Ngư cuộc sống tốt hơn, hắn nhất định sẽ làm.
Không phải nói Lữ Tiểu Ngư ăn của mình, uống của mình, liền thiếu nợ mình.
Mà là hai người sống nương tựa lẫn nhau, nếu như so đo mấy thứ này vậy quá không có ý nghĩa rồi.
Bày quán được một lúc, Lữ Tiểu Ngư đảm bảo mình có thể bán một mình nên Lữ Thụ liền tranh thủ đi học sớm.
Lữ Thụ nghĩ nghĩ, từ sáng đến tối con đường này vẫn vậy, vả lại hàng xóm láng giềng quen biết cũng nhiều, không cần phải quá lo, nên hắn nhanh chóng xách ba lô đi đến trường.
Hôm nay lại tiếp tục kiểm tra, lịch chiều hôm qua được chuyển sang sáng hôm nay, sau khi thi toán xong sẽ thi anh văn, buổi chiều còn có bài thi tổng hợp khoa học xã hội, địa lý, lịch sử và chính trị.
Vừa đến lớp, Lữ Thụ liền nghe thấy âm thanh bàn tán xôn xao về việc xét nghiệm máu ngày hôm qua, bởi vì buổi tối hôm qua mọi người lên mạng đều phát hiện, hình như cả nước đang tổ chức kiểm tra sức khỏe.
Trong lúc chuyện về dị năng giả đang xôn xao đột nhiên xuất hiện sự tình như vậy, bọn họ biết chắc chắn hai chuyện này có liên quan đến nhau.
- Lần kiểm tra sức khỏe này có phải để kiểm tra xem chúng ta có thể thức tỉnh hoặc tu luyện được hay không nhỉ?
- Tớ cảm thấy rất có khả năng này, đây hẳn là một đợt tuyển chọn số lượng lớn?
Lúc Lữ Thụ bước vào, không biết vì sao âm thanh bàn tán lại giảm bớt, giống như có ý muốn tránh hắn vậy.
Lữ Thụ tự đi đến chỗ ngồi của mình, chuyện này hắn cũng nghĩ giống như phần lớn người ở đây, tuy nhiên phải chờ xem những hành động tiếp theo của chính phủ mới được.
Dù sao dị năng giả cũng không chỉ xuất hiện ở trung học phổ thông, học sinh tiểu học, học sinh trung học, sinh viên đại học, thậm chí ngay cả người trưởng thành đều có thể thức tỉnh. Nếu như đợt khám sức khỏe này liên quan đến việc trắc thí dị năng, vậy không chỉ có một đợt đơn giản như thế.
Bạn học Diệp Linh Linh ngồi cùng bàn với hắn vẫn lắm mồm không khác thường ngày là bao, mấy bạn học khác càng không muốn nói chuyện nhiều với cô, tám chuyện bát quái thì còn được, nhưng những lúc nói chuyện đứng đắn thì đảm bảo không hợp.
Cho nên Linh Linh vẫn có chút nhịn không được muốn trò chuyện với Lữ Thụ, thiếu niên thiếu nữ tuổi dậy thì có một đặc điểm rất rõ ràng, chính là nhớ ăn không nhớ đánh. . .
- Lữ Thụ, đêm qua cậu có lên mạng xem tin tức không?
Diệp Linh Linh hỏi.
Lữ Thụ bình tĩnh nhìn khuôn mặt phổ thông của Diệp Linh Linh:
- Tự do, dân chủ. . .
Cảm xúc tiêu cực đến từ Diệp Linh Linh: +119.
Diệp Linh Linh lúc ấy nghẹn đến tắc thở, tôi hỏi anh tối qua có lên mạng hay không, anh lại trả lời về giá trị hạch tâm của xã hội chủ nghĩa!
Cô nàng xem ra đã hiểu rõ rồi, Lữ Thụ căn bản không có hứng thú tám nhảm với cô về chuyện dị năng.
Tâm lý Lữ Thụ sáng như gương, hiện tại bảo hắn giao lưu với dị năng giả còn được, bảo hắn nói nhảm với một đám bạn học chưa thức tỉnh thì có tác dụng gì.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.