Chương trước
Chương sau
Mỗi một hàng chờ lấy máu xét nghiệm có mười người, lúc Lữ Thụ chuẩn bị nói mình bị choáng máu (nhìn thấy máu sẽ xỉu) thì hàng bên cạnh lại xuất hiện bạn học choáng máu thật, bạn học kia vừa nhìn thấy máu liền ngất xỉu ngã trên mặt đất rồi.
Nhưng mà!
Một màn làm cho Lữ Thụ ê răng ngay lập tức phát sinh, đám nam y tá kia vậy mà mặc kệ đứa nhỏ có xỉu thật hay không, chỉ trực tiếp rút máu rồi mới đưa đi nghỉ ngơi...
Mẹ nó, lần này xui xẻo thật rồi!
Trong lúc nhìn người khác lấy máu, Lữ Thụ lại cảm nhận được năng lượng ba động từ người đàn ông áo trắng sau lưng mình. Nếu như lúc này có thằng nào dám nói với hắn mấy tên này không phải đám áo đen, vậy Lữ Thụ thật muốn tương một đấm vào mồm nó!
Anh từng thấy đi kiểm tra sức khỏe mà phải cưỡng ép như thế chưa? Anh có từng thấy y tá toàn mấy tên đực rựa cơ bắp to như trâu đến rút máu chưa?
Nếu chỉ có vậy cũng không sao, vấn đề là bọn họ còn là dị năng giả nữa!
Lữ Thụ không thể làm gì khác, nếu không khéo có khi bọn họ càng hoài nghi hắn hơn.
Lấy đi!!!
Bộ dạng Lữ Thụ tràn đầy vẻ bi tráng, hắn khóa chặt ánh sao phát ra từ tinh đồ trong cơ thể mình, vận chuyển tu hành ban ngày cũng dừng lại, cuối cùng mới duỗi cánh tay ra.
Bấy giờ hắn mới phát hiện, mình làm một loạt hành động như thế mà đám người áo trắng này vẫn không phát hiện điểm gì khác thường.
Nói không chừng bọn họ không cảm nhận được.
Lữ Thụ nhìn máu của mình bị rút ra đến một ống, màu máu đỏ sẫm vẫn bình thường không có gì lạ. Hắn cảm thấy sau khi lấy máu xong, đám người này hẳn sẽ có hành động kế tiếp, cho nên lập tức đề cao tinh thần cảnh giác, bọn họ còn tập trung nhiều dị năng giả như thế, xem ra đã làm công tác chuẩn bị vô cùng tốt.
Có lẽ tất cả đã trong tính toán của chính phủ hết rồi, dị năng giả đối phó với một hai người thì hẳn không vấn đề gì, nhưng nếu đối phó với một tổ chức thì sao?
Căn cứ vào tình huống hiện tại để đoán, bên phía chính phủ hẳn là đã thiết lập một tổ chức dị năng quy mô vô cùng lớn.
Nhưng mà... liệu bọn họ có thể khống chế tất cả không?
Thế giới trong tương lai chắc chắn sẽ vô cùng mỹ lệ, mỹ lệ đến mức có thể khiến Lữ Thụ ngạt thở. Nếu như dị năng giả cấp C, cấp B thậm chí là cấp A với năng lực có thể chống lại vũ khí nóng xuất hiện, bọn họ sẽ tình nguyện đi làm tay sai cho chính phủ sao?
Ai mà không có dã tâm chứ?
Buổi chiều, sau khi lấy máu xong trường học cũng không cho học sinh về sớm mà yêu cầu tất cả mọi người về phòng học tự học.
Lữ Thụ nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên dùng điện thoại vào mấy cái diễn đàn trên mạng. Hiện tại trên mạng cũng khá náo nhiệt, chỉ toàn bàn luận về sự tình dị năng giả.
Lữ Thụ lướt một hồi, đột nhiên chú ý đến một bài viết có tiêu đề ‘Xế chiều hôm nay, tôi phát hiện ba thành phố đồng thời tiến hành công tác lấy máu’.
Người đăng bài viết tên là Lâu Chủ, một học sinh cấp ba. Nội dung đại khái nói giờ học buổi chiều đều bị hủy vì tất cả học sinh phải đi khám sức khỏe và xét nghiệm máu!
Không chỉ trong trường học, mà toàn bộ thành phố đều như thế!
Sau đó bên dưới bài viết có hàng loạt comment nối tiếp nhau.
- Tọa độ Hình Châu, trường cấp ba ở đây cũng tiến hành kiểm tra sức khỏe!
- Tọa độ Ảnh Xuyên, ở đây cũng tổ chức kiểm tra sức khỏe!
...
Mấy ngàn comment bên dưới, vậy mà đều nói chỗ bọn họ tổ chức kiểm tra khám sức khỏe, đại đa số đối tượng đều là học sinh cả.
Có mấy nơi tựu trường muộn, lúc học sinh còn đang đi du lịch với gia đình thì phụ huynh liền nhận được tin nhắn, nội dung là lần kiểm tra sức khỏe kế tiếp là một tuần sau, nếu như không kiểm tra đúng hạn vậy sẽ ảnh hưởng đến học bạ của con họ.
Chuyện này không khỏi có chút quá bá đạo rồi!
Nội tâm Lữ Thụ bỗng nhiên kích động, chuyện gì nên tới hẳn sẽ tới, hành động lần này lớn như vậy, có lẽ để vén bức màn che đậy thế giới tương lai lên!
Ngồi cùng bàn với Lữ Thụ là một bạn gái tên Diệp Linh Linh, bởi vì cô bé hay tám chuyện khá vô duyên nên nhân khí trong lớp không tốt lắm, kết quả bởi vì thế mà Diệp Linh Linh bị xếp ngồi cạnh hắn.
Diệp Linh Linh hay ngồi kể cho Lữ Thụ nghe những chuyện trên trời dưới đất khiến hắn cảm thấy phiền phức không thôi, nói nhiều như thế để làm gì, bọn họ cũng có thân thiết gì đâu.
Diệp Linh Linh nhìn Lữ Thụ đang im lặng làm bài thì hỏi:
- Lữ Thụ, cậu cảm thấy cái chuyện dị năng giả này có đáng tin hay không? Nếu có thể thức tỉnh, vậy cậu muốn có năng lực gì?
Bút trong tay Lữ Thụ dừng một chút, bộ cô tưởng dị năng giả có thể tự chọn năng lực cho mình khi thức tỉnh hả?
Hắn nghiêng đầu nghiêm chỉnh nhìn Diệp Linh Linh trả lời:
- Tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, dân chủ, văn minh, hài hòa, yêu nước, trách nhiệm, thành tín, thân mật...
Diệp Linh Linh trợn trắng mắt...
Ta hỏi ngươi chuyện dị năng giả, ngươi không trả lời thì thôi, còn nói với ta một đống giá trị quan về xã hội chủ nghĩa làm gì!
Cảm xúc tiêu cực đến từ Diệp Linh Linh: +26.
Lữ Thụ vui đến nở hoa luôn, không ngờ chỉ mới ngày tựu trường đầu tiên mà mình đã có thu hoạch lớn như vậy rồi. Hắn nhìn điểm giá trị sắp đột phá con số 4000, liền dự định tối nay về nhà sẽ chơi khô máu với cái hệ thống chết tiệt kia luôn.
Kết quả, miệng của Diệp Linh Linh thật rộng, trong lúc toàn dân đang xôn xao về sự tình dị năng giả thì cả lớp lại biết một chuyện, Lữu Thụ không tin dị năng giả tồn tại.
Nghe xong chuyện này, mọi người liền phá lên cười, sự thật đã bày ra trước mắt thế kia, hẳn là do cậu không thể thức tỉnh nên không tin chứ gì.
Dù là Quỹ Ngân Sách hay chuyện của Lý Tề lớp bảy đều là minh chứng rất rõ ràng. Lúc này đám bạn học trong lớp không chỉ nghĩ Lữ Thụ không thể thức tỉnh, còn cho rằng cậu quá cố chấp.
- Tin hay không thì tùy cậu ta thôi, dù sao tớ cũng thấy cậu ta chẳng thể nào thức tỉnh đước, cứ để cậu ta sống trong thế giới của mình đi.
- Học lực của Lữ Thụ quả thật không tồi, nếu mọi người đều thức tỉnh, vậy hắn học giỏi còn ý nghĩa gì?
Trong tâm trí mọi người dường như Lữ Thụ đã là người không thể nào thức tỉnh được, cho dù toàn nhân loại có thể thức tỉnh đi chăng nữa thì Lữ Thụ ắt hẳn sẽ là người cuối cùng.
Nguyên bản Lữ Thụ đã ở ngoài biên giới, nay lại triệt để bị bài xích ra ngoài vòng tròn bạn bè kia.
Ở bên ngoài vòng tròn những người tự cho rằng mình có thể thức tỉnh, chính là những người tầm thường.
Nguyên bản một lớp chơi chung với nhau vui vẻ, nhưng sự tình dị năng giả xuất hiện lại làm cho nó phân ra một đường ranh giới rõ ràng.
Giống như là... chỉ cần trở thành dị năng giả liền có thể một bước lên trời vậy
Thính giác của Lữ Thụ hiện nay quá tốt, cho nên hắn tiện nghe mọi người bàn luận một chút, chứ hắn cũng không quá để ý. Mình cứ làm tốt chuyện của mình là được, việc cần làm nhất lúc này là phải nhanh chóng thu thập Tẩy Tủy Quả, phải cấp tốc loại bỏ tất cả tạp chất trong cơ thể mình, sau đó đột phá cấp E!
Đánh giá của đám bạn học hắn chẳng quan tâm chút nào, nhưng mức độ sôi nổi của bọn họ làm hắn phát hiện một điều: Chuyện này đã trở thành sự kiện quy mô toàn cầu rồi!
Thức tỉnh lực lượng thuần túy đương nhiên cũng tốt, nhưng những dị năng nguyên tố cấp E làm cho hắn hâm mộ không thôi.
Lữ Thụ rất mong đợi, không biết sau khi đột phá đám tinh vân đầu tiên, mình sẽ có thay đổi như thế nào.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.