Lúc này đây Lương Triệt chỉ có thể thừa nhận một điều, hắn ta đang bị cái tên thiếu niên trông vô cùng yếu đuối này đè đến không dậy nổi. 
Chuyện này làm cho sắc mặt Lương Triệt phi thường khó coi, gằn giọng hỏi: 
- Em đè anh lại làm cái gì? 
- Anh cần phải nghỉ ngơi. 
Khuôn mặt Lữ Thụ ngây ngô giải thích. 
- …. 
Có ai từng thấy qua người nào nằm trên tuyết ngoài trời đông giá rét để nghỉ ngơi hay không hả? 
Tự than thầm trong lòng một câu, Lương Triệt ngay lập tức cảm thấy mình không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này nữa. Để trốn được ra ngoài anh ta phải vượt qua không biết bao nhiêu là nguy hiểm, hiện giờ vẫn còn rất nhiều người đang truy lùng mình, Lưu Triệt không thể ở lì mãi một chỗ. 
Vốn dĩ anh ta muốn tùy tiện tìm nhà dân nào đó tránh đi một lúc, lại đúng dịp ngang qua sân nhà này thì thấy có hai con người tuyết một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau. Điều này làm cho Lưu Triệt cảm thấy người còn chơi mấy trò trẻ con thế như vậy chắc chắn sẽ là những người có tấm lòng lương thiện, nên mới chọn đây làm nơi dừng chân. 
Hai con người tuyết này rất xấu, nhưng khi nhìn đến tình cảnh bọn nó chụm đầu như đang sưởi ấm cho nhau làm anh ta cảm thấy trong lòng cũng không còn giá lạnh nữa. 
Tuy nhiên… cái suy đoán này của Lưu Triệt sai lầm rồi, nếu không anh ta cũng chẳng bị thằng nhóc con kia ấn xuống nãy giờ. 
Đúng là một lần sảy chân, ân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-vuong-tha-mang/1645047/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.