Như Ca Tay chân Mềm nhũ muốn đẩy nhưng lại thôi Cả Ngướng hắn run như cầy sấy miệng khẽ mở"Nàng đừng bỏ bổn vuong"
Như Ca Thấy Hắn Kích động Như Vậy Đau lòng khẽ om hắn nhỉ giọng trấn an"Được Ta không đi không đi"
Dật Thân đứng dậy đi về xe ngựa Không ngoản lại Nảng ấy thật sự không cần hắn, trên xe ngựa im đến lạ thường chỉ nghen tiếng lóc cóc của xe ngựa.
Về tới phủ đã xế chiều vừa về hắn biến đâu mất, Như Ca có chút không quen thường ngày hắn luôn khiến nàng tức giận cải nhau đã là một thứ không thiếu khi nàng ở đây nay hắn lạnh nhạt như thế thật không quen, Như Ca lững Thưng vào phòng cầm ngọc lên sờ sờ bỗng ngọc phát sáng Như Ca nghe rõ rành" Vệ Thần Đừng bỏ Ta Ta cũng yêu Chàng Vệ Thần"
Như Ca giật bắn Lùi lại sao đó cau mày"Ai? Ra đây"
Từ trong ngọc bội một cô gái mĩ mạo xinh xắn hiện ra dung nhan giống nàng như dúc, Như Ca hết hồn nhưng lại hỏi "Ngươi là ai"
"Ta là kí ức đã mất của người Dật thần là một nữa mạng sống hai ngươi từ lâu đã kí kết hiệp ức sinh tử một người chết kẻ kia chết theo"
Hoa Liên lấy bản kí kết đặc lên tay nàng, Như Ca hồ nghi nhìn sao đó một đóm sáng đi vào trán nàng Một kí ức mờ nhạt hiện lên sao đó Như Ca như không thể tin được vào những gì mình nhớ.
Nàng thật ra là một hoa tiên tử trấn ấp yêu ma dưới quyền của nữ oa nương nương, Còn chàng là Vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-vuong-phi-phuc-hac/82682/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.