Chương trước
Chương sau

Bốp!

Jerry tự tát mình một cái, định thần lại.

Đương nhiên, hắn không phải là người biến thái thích tự ngược, chỉ là có một côn trùng đang hút máu trên mặt hắn. Cái tát vừa rồi đã dập nát con côn trùng đó, trên mặt và tay dính đầy thịt và máu tươi.

Đúng vậy, hầu hết côn trùng trong rừng đều có kích thước lớn một cách bất thường. Có trời mới biết vì sao, nhưng nghe người khác đồn đại, vào kỷ Jurra, lúc mà khủng long vẫn còn là bá chủ trên Trái Đất, côn trùng cũng lớn một cách bất thường như vậy. Lý giải điều này, các nhà khoa học cho rằng do hàm lượng oxi trong không khí khá dồi dào, nên mới sinh ra các loại động vật có kích thước lớn như vậy…

Với mấy chuyện này, Jerry đương nhiên cũng biết qua một chút. Nhưng đọc sách là một chuyện, còn tự mình thể nghiệm lại là chuyện khác!

Tỷ như trong đời thường, gặp phải con muỗi bé tí, nhưng xuống đây nó lại to bằng bàn tay. Cái này đâu phải chỉ lớn hơn một chút, nếu có con to hơn gấp đôi, như vậy chỉ cần nhìn thôi cũng đủ sợ rồi.

Mà trong khu rừng này, côn trùng hút máu to bằng hai bàn tay cũng có mấy loại, trong đó vài loại còn đặc biệt thích máu người. Không lẽ bọn chúng thấy máu người ngọt ngào nên nghiện rồi?

Do đó, từ khi tiến vào rừng, vốn đã hạ mũ bảo hộ xuống, mọi người lại mang nó vào, không để lộ chút da thịt nào. Nhưng đã qua ba ngày ba đêm rồi, trang phục chiến đấu tuy cũng có nguồn phát năng lượng, nhưng để duy trì trong 24h liên tục thì cũng vô phương. Cho nên, cứ cách một khoảng thời gian, mọi người lại hạ mũ xuống nhằm tiết kiệm năng lượng. Hay nói cách khác, lúc di chuyển ban ngày thì để mũ lên, lúc ngủ thì hạ mũ xuống. Vì vậy, để đảm bảo an toàn trong lúc ngủ, các binh lính phải tìm cách khác. Tỷ như Halles, tìm một số cây cỏ đặc thù, bôi lên mặt, chỉ chừa lỗ mũi cùng mắt.

Hôm nay, Jerry xem như không may lắm, trong lúc ngủ để làm rơi đám lá cây trên mặt mình, nên mới hấp dẫn một con côn trùng hút máu kia. Vì vậy, mặt hắn sưng phù cả ngày hôm sau, đến nói chuyện còn khó.

Nhưng còn may, hệ thống miễn dịch của hắn rất nhanh thích ứng, đến xế chiều, vết sưng đã tan. Tuy thế, điều này cũng đã cho mọi người một bài học, khắc sâu lời nói của Trung úy Halles – trong lúc thi hành nhiệm vụ, đến cả ngủ cũng phải cảnh giác.

Vào buổi chiều hôm đó, mọi người hợp lực giết chết một động vật nhiều chân, chiều dài khoảng 15 mét, chiều cao khoảng 3 mét. Sau khi giết xong, Halles chỉ đạo mọi người mổ bụng sinh vật đó, đồng thời giảng giải cho họ các điểm cần chú ý, Jerry không nhịn được đặt câu hỏi:

-Đoàn trưởng, chẳng lẽ huấn luyện của chúng ta chỉ là sinh tồn trong rừng rậm như vậy sao? Hay là đi săn mấy con động vật hoang dã như vậy? Chúng ta không cần học mấy thứ như đi nghiêm, đứng nghiêm sao?? Tôi nhớ trên phi thuyền Hi Vọng, thấy các binh lính thuộc lực lượng phòng vệ vẫn phải luyện tập mấy thứ đó mà…

Halles hơi ngạc nhiên, rồi phá lên cười, kiếm chấn động sóng cao tần trên tay vung xuống, cắt một miếng thịt của con vật, lên tiếng:

-Chúng ta là quân đoàn vũ trụ, còn bọn họ là lực lượng phòng vệ. Hai lực lượng này hoàn toàn khác nhau.

Một tân binh khác tò mò hỏi:

-Khác nhau điểm gì? Không phải chúng ta đều là binh lính loài người sao?

Halles chỉ vào trang phục chiến đấu, đáp:

-Đây là chỗ khác nhau.

Sau đó, hắn cầm kiếm chấn động sóng cao tần lên:

-Đây cũng là chỗ khác nhau.

Sau đó hắn chỉ vào mọi người xung quanh:

-Và chỗ này cũng khác nhau.

Chúng ta là tân nhân loại hoặc chuẩn tân nhân loại, điều này có ý nghĩa gì? Không bàn đến việc có sức mạnh phi thường, địa vị tôn sùng…Ta chỉ biết có một điểm chung duy nhất, đó là trách nhiệm bảo vệ loài người!

Tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại chúng ta, có thể nói là những người mạnh nhất trong loài người. Bởi vì chúng ta có sức mạnh, cho nên mới có câu sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao. Có lẽ các ngươi đã nghe qua lời này, thậm chí còn cười nhạt khinh thường nó, nhưng điều ta nói chính là sự thật.

Halles lớn tiếng:

-Trong cuộc chiến với đám quái vật kia, là ai xung phong giao tranh với chúng? Là quân đoàn vũ trụ chúng ta! Là ai chém giết với bọn chúng, liều chết cản chúng lại? Là quân đoàn vũ trụ chúng ta! Là ai điều khiển phi thuyền chiến đấu, ngăn cơn sóng dữ? Là quân đoàn vũ trụ chúng ta! Chúng ta là sắt thép! Chúng ta là những người mang đến sự diệt vong cho kẻ địch! Chúng ta chiến đấu vì loài người! Chúng ta không được sợ hãi!

Nói tới đây, Halles chỉ vào một người trẻ tuổi nói:

-Peter, ngươi sợ nhất là máu. Bây giờ thì sao? Ngươi đã có thể ăn tươi nuốt sống các miếng thịt đẫm máu kia! Barryan, ngươi sợ nhất là mấy con côn trùng, nhưng giờ thì sao? Ngươi đã có thể dễ dàng giết chết bọn chúng, sau đó biến chúng thành bữa ăn của mình!

Còn ngươi nữa, ngươi…

Các ngươi đều đang lột xác! Biết không? Sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, các ngươi đều đang lột xác. Hơn nữa, khi rời xa nền văn minh của loài người, các ngươi mới cảm thấy chúng quý giá! Tỷ như bây giờ, các ngươi có muốn được tắm rửa không, ngâm mình trong bồn nước nóng không? Rũ bỏ bộ trang phục chiến đấu nặng nề này, ngâm mình trong bồn nước nóng, sau đó có một giấc ngủ trong chiếc giường ấm áp. Không cần lo lắng có động vật tập kích, không cần lo lắng có côn trùng hút máu mình, chỉ ngủ một giấc an lành, các ngươi có muốn không?

Mười bốn tân binh sửng sốt, nhưng đồng loạt đáp lại:

-Dĩ nhiên mong muốn!

Halles gật đầu đáp:

-Ta cũng thế. Vậy các ngươi có biết là ai cho chúng ta những thứ đó không? Không phải là hạm trưởng Diêu Nguyên, dĩ nhiên, ông ấy đã làm rất nhiều chuyện cho chúng ta. Ai cũng kính trọng ông ấy, nhưng ông ta không phải là thần, không thể một mình cho chúng ta những thứ đó. Đồng dạng, ai cũng không thể cho chúng ta những thứ đó, kể cả là thần. Bởi nếu hắn có tồn tại, chúng ta có đáng để hắn liếc mắt đến một lần không? Đó chỉ là sự tưởng tượng hão huyền của người đời thôi. Như vậy, ai mới là người cho chúng ta những thứ trên?

Mười bốn tân binh đua nhau đưa ra các câu trả lời khác nhau, có người nói là cha mẹ, có người nói là công việc, thậm chí có người nói là do đồng tiền nhân loại. Halles sau khi nghe xong tất cả, mới đáp:

-Những gì mà các ngươi nói, thật ra đều giống nhau…Chính là nền văn minh của nhân loại!

Loài người chúng ta là sinh vật quần cư, nếu rời khỏi quần thể cũng như tự giết mình. Sự cô độc sẽ nuốt chửng chúng ta, hơn nữa không phải ai cũng là người vạn năng. Chúng ta cần nhiều đồng bào hơn để phát triển và truyền thừa nền văn minh. Đó chính là nền văn minh của nhân loại!

Halles nói tới đây, chợt cắn răng gầm lên:

-Cho nên, bảo vệ nền văn minh khỏi bất kỳ sự nguy hiểm nào, chính là trách nhiệm của quân đoàn vũ trụ chúng ta. Cho dù phải hi sinh, cũng phải hoàn thành! Hiểu chưa? Đám nhóc con, bây giờ các ngươi đã hiểu thế nào là dũng cảm, các ngươi đã không còn sợ hãi cánh rừng rậm này, các ngươi cũng hiểu sự quan trọng của việc phục tùng mệnh lệnh. Nhưng các ngươi vẫn chưa hiểu trách nhiệm trên vai mình.

Chúng ta là những chiến sĩ cuối cùng của loài người nhân loại! Phía sau chúng ta, là mười mấy vạn đồng bào, phía sau chúng ta là nền văn minh của loài người. Bảo vệ nó, bởi phía sau chính là cha mẹ, người thân, bạn bè của các ngươi. Vì bọn họ, cho dù phải chết, các ngươi phải đi tìm chết cho ta!

Nói tới đây, thanh âm của Halles đã mang theo sát ý lạnh buốt:

-Còn nhớ những gì ta đã nói với các ngươi không? Trong trận chiến đầu tiên với đám quái vật, thiếu tá Vương Quang Chính từng đích thân giết chết một binh lính quân đoàn vũ trụ định đào ngũ. Lúc ấy, ta đứng ngay sau thiếu tá. Nếu như ngài ấy không làm điều đó, ta sẽ thất vọng với bọn họ, với các sĩ quan chỉ huy quân đội trên phi thuyền Hi Vọng. Nhưng may mắn là họ đã làm thế, hơn nữa còn tốt hơn ta tưởng nhiều. Đó mới là quân đoàn cuối cùng bảo vệ loài người! Lời cuối cùng, hết thảy sai lầm ta đều có thể bỏ qua. Nhưng chỉ có một điều các ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối phục từng mọi mệnh lệnh, đồng thời đừng có mơ xoay người bỏ trốn trước mặt ta!

Nếu không, cho dù ta có nhận ra các ngươi, cây kiếm chấn động sóng cao tần này cũng không nhận ra đâu!

Cuộc nói chuyện khiến cho mọi người trầm tư, cho đến tận xế chiều, ai ai cũng im lặng nằm trên bãi cỏ. Trong đó, Jerry nằm cạnh Peter. Bỗng nhiên, Peter nhỏ giọng hỏi:

-Jerry, nghe nói cha cậu là nhà khoa học à?

Jerry hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp:

-Đúng vậy, cha tôi là một nhà khoa học. Hình như là nhà khoa học về vật liệu gỗ.

Peter nói:

-Còn cha tôi là một quan chức bình thường, mới nhậm chức hạ nghị viện. Còn may, nhà tôi tương đối hòa hợp. Mỗi ngày, cha tôi về nhà tụ hợp, cùng tôi, mẹ và em gái xem phim. Lúc đó, cha tôi thường hay phàn nàn là mấy bộ phim này đã cũ lắm rồi, nhưng mà ông ấy vẫn xem. Đúng rồi, em gái tôi năm nay được 5 tuổi đó, em ấy sinh ra trên phi thuyền Hi Vọng mà…

Jerry có chút hâm mộ:

-Oa, tôi cũng muốn có một cô em gái. Mà nhà tôi cũng thế, rất hạnh phúc. Nhưng cũng có lúc xung đột. Cho nên tôi mới muốn ra khỏi nhà tự lập. Giờ nhớ lại mới thấy mình sáng suốt cỡ nào…

-Đúng vậy, hiện giờ thì phi thuyền Hi Vọng đã rất tốt rồi…

Peter bỗng nhiên ngồi dậy, nói một cách chân thành:

-Tôi muốn trở thành một binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ đích thực, để bảo vệ gia đình của mình. Cho nên Jerry, mong cậu chứng kiến lời thề của tôi. Nếu có một ngày tôi quay lưng chạy trốn trên chiến trường, cậu cứ việc giơ kiếm giết tôi, đừng để cho tôi quên mất những lời răn của ngày hôm nay!

Đồng thời, hắn giơ nắm đấm ra hướng về Jerry.

Jerry im lặng một lúc lâu, rồi cũng giơ nắm đấm lên chạm vào Peter. Tiếng kim loại vang lên khiến cho mọi người xung quanh nhìn lại.

-Tôi đáp ứng với cậu, là nhân chứng cho lời thề của cậu. Đồng dạng, nếu có một ngày tôi quay lưng chạy trốn, cậu cũng có thể cho tôi một kiếm.

-Được!

-Chúng ta là sắt thép! Chúng ta là những người mang đến sự diệt vong cho kẻ địch! Chúng ta chiến đấu vì loài người! Chúng ta…

…không sợ hãi!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.