Chương trước
Chương sau
Công nghệ của đĩa bay không chỉ khiến các nhà khoa học ở các thập kỷ trước chấn động, mà cả những người đang xem đoạn phim hiện giờ cũng thế. Đầu ai cũng quay mòng mòng, thậm chí có người còn không hiểu việc tìm thấy đĩa bay có ý nghĩa gì.
Diêu Nguyên là người tỉnh táo nhất, không phải hắn có thần kinh cứng rắn đến mức coi thường cả công nghệ khoa học trên đĩa bay. Dù sao hắn đã xem qua đoạn phim tài liệu này mấy lần, sớm chuẩn bị tinh thần rồi cho nên khi xem lại lần nữa, không thấy chấn động lắm.
Sau khi phần lớn nhân viên ký vào tờ cam kết giữ bí mật và rời đi, Diêu Nguyên cùng Vương Quang Chính ngồi lại phòng họp, cả hai người đều trầm mặc. Thật lâu sau, Vương Quang Chính mới lên tiếng:
-Chúng ta có thể thử cách mà bọn họ từng dùng để mở phi thuyền – dùng một lượng lớn virus tấn công không?
-Không rõ, bất quá có thể thử một chút.
Diêu Nguyên thở dài nói:
-Thực tế, ta có một dự đoán…đó là hệ thống điều khiển trên đĩa bay, được rồi, tạm thời gọi hệ thống này là máy tính đi, hệ thống máy tính này rất có thể là trí tuệ nhân tạo.
-Thì sao?
Vương Quang Chính kì quái nhìn Diêu Nguyên nói:
-Công nghệ khoa học kỹ thuật của nó đã cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, nếu ngài nói hệ thống đó không có trí tuệ nhân tạo thì ta mới không tin.
Diêu Nguyên lắc đầu đáp:
-Không, ta không phải nói tới trí tuệ nhân tạo mà con người tạo ra, ta thậm chí hoài nghi chiếc đĩa bay là một sinh vật – sinh vật dưới dạng điện tử.
-Nghĩa là sao?
Vương Quang Chính vẫn cau mày thắc mắc hỏi.
-Đoạn phim về lúc chính phủ trên Trái Đất mở đĩa bay ra, ngươi xem chưa? Dùng virus máy tính tấn công liên tục, nếu đối phương là máy tính như ở trên Trái đất thì sớm đã tiêu rồi, nhưng thực ra…Kỹ thuật khoa học của hai bên cách nhau quá xa, virus máy tính của chúng ta thật sự có thể gây ảnh hưởng cho nó à?
Diêu Nguyên đứng lên, vừa đi vừa nói:
-Những đoạn phim mà ta xem lúc trước, bất quá nó cũng là phim thôi, khó mà thu được thêm thông tin hữu ích…Dĩ nhiên, đến giờ ta vẫn còn hoài nghi vì sao đĩa bay lại ở trên phi thuyền Hi Vọng? Những tên chính trị gia kia sao lại không rõ giá trị của đĩa bay này chứ?
Được rồi vấn đề này tạm thời bỏ qua, ta hiện giờ sẽ phân tích các thông tin thu được từ đoạn phim…Sau khi dùng virus máy tính tấn công liên tục, vào thế kỷ 21, cánh cửa đĩa bay rốt cuộc được mở ra. Theo thông tin được lưu trữ thì thời gian nó mở ra chỉ có 3 tiếng đồng hồ, điều này có ý nghĩa gì?
Trong khoảng thời gian đó, các nhà khoa học tiến vào trong đĩa bay tìm được di vật của người ngoài hành tinh, đồng thời nghiên cứu các chi tiết bên trong. Điểm mấu chốt nhất là bọn họ tìm được kỹ thuật phản trọng lực cùng bước nhảy không gian từ máy tính trên đĩa bay.
Khi làm xong tất cả, 3 tiếng sau thì đĩa bay đóng cửa lại. Sau đó, mặc cho chúng ta dùng virus tấn công mãnh liệt như thế nào, đĩa bay vẫn im lìm như cũ. Đó là toàn bộ thông tin có trong đoạn phim.
Diêu Nguyên nói tới đây chợt ngừng lại, nhìn Vương Quang Chính nói:
-Cho nên ta đặt ra một giả thuyết…Người ngoài hành tinh trong đĩa bay vì một nguyên nhân không rõ đã tử vong, sau đó chiếc đĩa bay bị chôn vùi tại bang Tennessee nước Mỹ không biết qua bao lâu mà kể. Tình cờ, chính phủ Mỹ tìm được đĩa bay, nhưng lúc ấy, trình độ khoa học kỹ thuật của con người còn rất thấp, kỹ thuật máy tính quá lạc hậu, lạc hậu tới mức hệ thống máy tính trên đĩa bay không thèm chú ý tới.
Khi tới đầu thế kỷ 21, kỹ thuật máy tính của con người có bước tiến lớn, đồng thời vì việc tấn công đĩa bay, con người đã vận dụng rất nhiều virus. Giả thuyết của ta là, hệ thống máy tính trên đĩa bay này có ý thức, hay nói đúng là một sinh vật còn sống. Hắn đã cô đơn quá lâu rồi, bỗng nhiên trong mấy năm gần đây lại có được thú vui từ các loại virus máy tính đang tấn công. Hắn rất vui, cho nên mở cửa đĩa bay thưởng cho con người một ít công ngọa, sau đó đóng cửa lại tiếp! Tại sao đến giờ hắn vẫn không mở cửa ra, đơn giản vì nó đã chơi chán rồi, chờ nền khoa học kỹ thuật của con người tiến bộ thêm bước nữa, mang cho nó niềm vui mới.
Vương Quang Chính nghe tất cả mà ngẩn người hồi lâu, khó nhọc lên tiếng:
-Lão Diêu, cái này có hơi tà môn không? Chỉ là một khối máy móc bằng kim loại thôi mà, cho dù nền khoa học kỹ thuật của chúng cao hơn chúng ta rất nhiều…
-Bởi vì bọn họ tiến bộ hơn chúng ta quá nhiều a!
Diêu Nguyên dùng giọng điệu chắc chắn nói:
-Cứ như con người mấy trăm năm về trước, bọn họ có thể tưởng tượng ra máy bay trông như thế nào không? Có bao giờ mơ tới việc bay ra ngoài vũ trụ không? Hiện giờ, nền khoa học kỹ thuật của chúng ta so ra cũng như nền khoa học kỹ thuật lạc hậu của mấy trăm năm về trước vậy…Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta.
Nhưng, sau này ta lại nhận được một tin tức khác, nó càng làm giả thuyết này của ta thêm chắc chắn.
-Tin tức gì?
Vương Quang Chính ngạc nhiên hỏi.
-Còn nhớ lúc chúng ta tìm được đĩa bay không, những vi mạch nối liền vào đĩa bay đó?
Diêu Nguyên nói:
-Những vi mạch đó chắc chắn không phải do con người chúng ta gắn vào đĩa bay. Các vi mạch này bắt nguồn từ đĩa bay, nó hi vọng có thể kết nối với máy tính chủ.
Diêu Nguyên khẳng định:
-Nói cách khác, chiếc đĩa bay này tự động vươn các vi mạch này ra kết nối với máy tính chủ.
Nghe đến đây, Vương Quang Chính giật mình, nhìn chung quanh cảnh giác rồi hỏi nhỏ:
-Nhưng người ngoài hành tinh đã chết rồi mà? Vậy thì trí thông minh nhân tạo trong đĩa bay muốn làm gì đây? Liệu có phải nó muốn giám thị loài người chúng ta không? Chỉ cần nó muốn là có thể đoạt quyền khống chế phi thuyền Hi Vọng. Khốn kiếp, không tà môn như vậy chứ? Nền văn minh loài người chúng ta lại bị người ngoài hành tinh uy hiếp nữa à?
Diêu Nguyên khoát tay, ý bảo Vương Quang Chính không cần hốt hoảng như vậy. Hắn nói:
-Thật ra không nghiêm trọng như vậy đâu. Nếu đĩa bay quả thực có trí thông minh nhân tạo thì nó vẫn còn chưa làm điều gì tổn hại đến chúng ta. Điều này chứng tỏ, ít nhất là trước mắt…nó không có ác ý.
Noi tới đây, Diêu Nguyên bỗng ngẩn người, hắn chợt cảm thấy bốn bề trở nên yên tĩnh, vô số đầu mối suy luận cùng kết quả hiện lên trong đầu rồi bị loại bỏ. Hắn ngồi ngẩn người như vậy hồi lâu, cho đến khi Vương Quang Chính cân nhắc có nên lay tỉnh Diêu Nguyên hay không thì hắn mới giật mình tỉnh lại, nói:
-Lão Vương, nếu ngươi có một chiếc xe hơi được trang bị trí tuệ nhân tạo, vậy ngươi dùng nó ra sao?
Vương Quang Chính hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời:
-Ta thì đơn giản rồi, cài địa điểm đến rồi cho nó tự lái.
Diêu Nguyên vỗ tay một cái rồi hỏi tiếp:
-Nếu vậy, khi ngươi gặp phải ăn cướp, trí tuệ nhân tạo trên xe đột ngột mở cửa xe ra, vậy ngươi sẽ làm gì?
Vương Quang Chính mù mờ nhìn Diêu Nguyên, nhưng vẫn trả lời:
-Đương nhiên là xuống xe giết mấy tên cướp kia rồi, còn làm sao nữa? Gọi cảnh sát à? Ta đâu có sợ bọn chúng. (Ôi trâu bò vãi @@)
-….
Diêu Nguyên cứng họng nhìn trân trối Vương Quang Chính, hồi lâu mới cà lăm hỏi lại:
-Được rồi, vậy đổi người khác vậy. Nếu như ngươi là Trương Hằng, trên đường gặp cướp, đang hoảng sợ thì cửa xe đột ngột mở ra, ngươi sẽ làm gì?
-Chắc sẽ bị giết.
Vương Quang Chính suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng:
-Nếu không bị giết thì cũng bị cướp tiền. Lúc về ta sẽ khởi kiện hãng xe chế tạo ra chiếc xe này, hơn nữa tuyệt đối không dùng tiếp loại xe này nữa. Bởi vì biết đâu sau này, nó chở ta lao thẳng vô bờ vực sao? Trừ phi nó được lập trình có những hạn chế nhất định, ví dụ như nghe theo mệnh lệnh chủ nhân một cách tuyệt đối. Không được làm hại chủ nhân, không làm trái lệnh….
-Đúng là như vậy!
Diêu Nguyên hưng phấn vỗ tay cái bốp:
-Chúng ta vừa rồi đã bỏ sót một chi tiết!
-Hả? Chi tiết gì?
Vương Quang Chính cẩn thận nhớ lại toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện, hình như đâu có sót thứ gì.
-Đó là thi thể của người ngoài hành tinh!
Diêu Nguyên nói:
-Một nền văn minh cao cấp như vậy, bọn họ không thể nào không tạo ra trí tuệ nhân tạo mà không có sự hạn chế, tỷ như lời ngươi vừa nói, không có lệnh chủ nhân thì không mở cửa. Bởi nếu mở cửa sẽ gây nguy hiểm cho chủ nhân. Cho dù chủ nhân đã chết, trí tuệ nhân tạo chắc chắn cũng sẽ ưu tiên cho việc bảo vệ di vật chủ nhân, tuyệt không để cho bất ký ai chạm vào đó, chính là thế…
Ta đã bỏ sót một đầu mối cực kỳ quan trọng…
Diêu Nguyên lại đứng lên lần nữa, vừa đi vừa nói:
-Lão Vương, ngươi chắc cũng biết ta là người toàn năng – có thể miễn cưỡng coi như một nửa suy luận giả. Vừa nãy, đầu mối đó hiện lên khiến cho ta nghĩ đến một giả thuyết…Đây là một trí tuệ nhân tạo sơ sinh!
Thử nghĩ xem, có lẽ hệ thống máy tính trên đĩa bay có trí tuệ nhân tạo, nhưng nó bị lập trình hạn chế một số thứ. Nó có khả năng học tập và tiến hóa, nhưng về cơ bản vẫn là máy móc thôi…
Theo thời gian trôi qua, chúng ta hoàn toàn không biết chiếc đĩa bay này đã ở trên Trái Đất bao lâu, có lẽ qua quãng thời gian quá dài, trí tuệ nhân tạo này từ từ tiến hóa, đến mức sinh ra ý thức của riêng mình. Có thể nói, trừ việc không có thân thể ra thì nó hoàn toàn giống hệt một sinh mệnh.
Khi loài người tìm ra chiếc đĩa bay, vì tìm cách mở nó ra đã dùng virus tấn công. Trí tuệ nhân tạo mới ra đời nắm bắt cơ hội này, bắt đầu học tập kiến thức về con người. Nó cảm thấy việc chống lại virus rất vui nên đã mở cửa đĩa bay ra, thưởng cho loài người các công nghệ. Sau đó, nó ngủ đông để tiêu hóa các kiến thức thu được, bắt đầu vòng tiến hóa mới…
Nói tới đây, Diêu Nguyên dừng lại, khuôn mặt lộ vẻ kỳ quái:
-Nói không chừng, chiếc đĩa bay này vẫn còn tính trẻ con. Nó vừa sinh ra nên cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn biết nhưng lại sợ mọi thứ chung quanh, không dám tiếp xúc với mọi người. Khi phát hiện mình được đặt trên phi thuyền Hi Vọng, nó chỉ dám len lén kết nối với máy tính chủ, dùng nó để quan sát loài người chúng ta…
Đó là giả thuyết mà ta suy luận được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.