Chương trước
Chương sau
Khi Diêu Nguyên có mặt tại tầng một, phần lớn dân chúng đã tụ tập tại đây. Do đội ngũ của Vương Quang Chính không ngừng tuần tra cứu trợ người bị thương, đồng thời hướng dẫn dân chúng tập hợp ở tầng một, nên chỗ này trở nên khá chật chội, hơn nữa trận động đất lúc trước đã phá sập không ít kiến trúc, còn làm nhiều liều trại vật dụng đổ vỡ trong cơn hỗn loạn…Căn bản thì đâu đâu cũng thấy đồ đạc hư hỏng vứt loạn xạ, cả tầng một cứ như trại tị nạn.
Diêu Nguyên xuất hiện làm cho nhiều dân chúng, binh lính phát hiện. Rất nhiều người vốn đang tuyệt vọng hoặc mỏi mệt ngồi bệt trên đất, nhưng khi nhìn thấy Diêu Nguyên bỗng tự giác đứng lên, hơn nữa còn tách ra một con đường nhỏ cho hắn đi tới. Những thành viên Hắc Tinh cũng từ từ tụ tập chung quanh.
Diêu Nguyên yên lặng đi theo con đường nhỏ, trong lòng tràn ngập những cảm xúc khó nói nên lời.
(Đây là trách nhiệm như lời ngươi nói sao? Như ban đầu ta dẫn dắt tiểu đội Hắc Tinh vượt qua bao khó khăn, hiện giờ ta cũng phải lãnh đạo những người dân này giãy dụa cầu sinh trong vũ trụ, tìm được cố hương mới sao? Đây là trách nhiệm a)
(…Nhưng trách nhiệm này thật quá nặng nề, ta sợ rằng mình không đủ sức…)
Trên đường đi, Diêu Nguyên luôn trầm mặc, mà sự im lặng này cũng lây nhiễm cho những người chung quanh. Từ từ, tiếng xôn xao vốn vang lên khắp nơi tại tầng một dần nhỏ xuống, đến cuối cùng, ngoài trừ tiếng hít thở cùng tiếng khóc của những đứa trẻ, không còn thanh âm gì khác vang lên.
Khi Diêu Nguyên đang đi, Ưng bỗng từ đội ngũ bên cạnh chen lên, nói nhỏ vài câu với Diêu Nguyên. Sắc mặt Diêu Nguyên lập tức biến đổi, nhưng ngay lập tức khôi phục bình thường, tiếp đó hắn chỉ huy binh lính xung quanh dựng nên một bục đứng tạm thời.
Trong lúc bục đứng được dựng, Vương Quang Chính chỉ huy đội ngũ đi tới bên cạnh Diêu Nguyên, hai người không hề nói gì với nhau mà chỉ đứng nghiêm chào, bởi cả hai đã quá hiểu lẫn nhau.
Rất nhanh, một bục đứng đơn giản đã dựng xong, Diêu Nguyên bước lên nhìn xung quanh. Bốn bề đều là người người, hơn mười hai vạn người nhiều đến mức nào đây? Nói một cách đơn giản là vô cùng vô tận, lấy ví dụ như lúc Trung Quốc tổ chức thế vận hội Olimpic vào năm 2008, sân vận động tổ chim (1) tổng cộng chỉ có sức chứa hơn chín vạn người, cho dù tính thêm nhân viên làm việc bên trong cũng tuyệt đối không vượt quá mười vạn người. Chỉ thế thôi mà qua tivi, người xem đã thấy một biển người mênh mông bát ngát, chứ đừng nói tới hơn mười hai vạn người!
Hiện giờ tại tầng một có hơn mười hai vạn người tụ tập! Sự rung động này quả thật khó có diễn tả bằng lời được.
Diêu Nguyên nhận chiếc loa từ tay Hắc Thiết, yên lặng nhìn thoáng qua chiếc chân máy của hắn, sau đó giơ chiếc loa lên nói:
-Các quý ông, quý bà, không, các đồng bào của ta, những người thân của ta. Hiện giờ có người nhìn thấy ta, có thể có người thấy không rõ hoặc không nhìn thấy. Ta chính là Diêu Nguyên, hạm trưởng của phi thuyền Hi Vọng – Diêu Nguyên.
Vào năm 2029 theo lịch trên Trái Đất, loài người chúng ta đã gặp phải một tràng hạo kiếp lớn nhất từ trước giờ. Nền văn minh của chúng ta đã bị hủy diệt trong nháy mắt, hoàn toàn tan biến trong vũ trụ, ngay cả hành tinh quê hương Trái Đất, nơi đã che chở loài người chúng ta suốt bao nhiêu năm cũng tan biến…
Nhưng chúng ta vẫn còn sống! Từ lúc chúng ta đặt chân lên phi thuyền Hi Vọng, đã không còn phân biệt quốc gia, không còn phân biệt màu da nữa, tất cả chỉ có một, đó là loài người! Loài người trên Trái Đất!
Hôm nay, chúng ta lại gặp phải một sự cố trong vũ trụ, giống như lúc chúng ta còn ở trên hành tinh sa mạc, mất đi sự che chở, đùm bọc của hành tinh đất mẹ, chúng ta vụt trở nên yếu ớt, mỏng manh tựa như con trẻ. Quả thật, chúng ta khó mà phiêu bạt trong vũ trụ, nó đối với chúng ta quá nguy hiểm, quá kinh khủng…
Nhưng chúng ta vẫn còn sống! Chúng ta vẫn còn hi vọng về một quê hương mới, mang theo hi vọng tìm thấy một cuộc sống mới!
Diêu Nguyên hít một hơi thật sâu, sau đó lớn tiếng nói:
-Ta rất vui khi nghe phó hạm trưởng báo cáo! Khi ông ấy chỉ huy đội ngũ binh lính đến tầng một, không hề có tình trạng cướp bóc, xô xát cũng như bạo loạn. Đúng vậy, đều không có, mọi người đáng được tự hào về điều này! Gặp phải trận động đất quá đột ngột, hơn nữa còn ở trong lòng đất nguy hiểm của một tiểu hành tinh, bên ngoài là khoảng không vũ trụ băng giá, nhưng mọi người vẫn không hỗn loạn, phó hạm trưởng đã nói cho ta biết, ai ai cũng cố gắng giúp đỡ lẫn nhau, cùng chăm sóc những người bị thương. Như thế thôi đã đáng để tự hào rồi!
Hãy ghi nhớ ngày hôm nay, ghi nhớ những hành động mà chúng ta đã từng làm, ghi nhớ ước mơ của chúng ta, ước mơ tìm thấy một hành tinh mới, nơi đó có trời xanh biển rộng, khí hậu trong lành ấm áp, tìm thấy quê hương của chúng ta, chỉ thế thôi…Tất cả vì để cho con cái của chúng ta, để cho chúng có thể chứng kiến cảnh tượng tuyệt đẹp đó, chứ không phải luôn bị vây quanh bởi những vách kim loại lạnh lẽo, bởi khoảng không vũ trụ đen nhánh kinh khủng!
Vì nó, chúng ta nguyện trả giá tất cả, cho dù phải hi sinh!
Những người dân chung quanh nghe được dần dần trở nên kích động. Không biết ai là người đầu tiên hô lên tiếng Diêu Nguyên, nhưng sau đó càng có nhiều người hô theo, hô lên hai tiếng Diêu Nguyên mà với nhiều người đó là những từ Trung Quốc rối rắm, nó lan rộng khắp cả biển người tựa như một cơn bão!
-Tốt lắm, mọi người, chúng ta hãy chuẩn bị trở về phi thuyền Hi Vọng thôi.
Diêu Nguyên phất tay cản lại những tràng hô nhiệt liệt.
Sau đó hắn mở miệng nói tiếp:
-Như vậy, hiện giờ là lúc chúng ta thi hành nghĩa vụ của mình! Tất cả đàn ông hãy đứng ra! Các anh sẽ đi theo phó hạm trưởng lấy bộ đồ du hành vũ trụ từ trong kho, đem về cho người nhà. Mỗi người có thể mang hai hoặc ba bộ cũng được, nếu mang không nổi có thể nhờ người bên cạnh hoặc các binh lính hỗ trợ. Nếu có ai độc thân, xin hãy giúp đỡ những người khác, sự giúp đỡ của các anh sẽ mang lại cơ hội sống sót cho người khác. Bọn họ nhất định sẽ cảm kích, mà cầu nguyện cho anh. Nhớ, những người bên cạnh chúng ta, quản chi tiếng nói bất đồng, quản chi màu da khác nhau, bọn họ đều là đồng bào của ta, bọn họ đều là những người dân của Trái Đất!
Còn phụ nữ cũng có công việc riêng, mọi người dưới sự chỉ huy của binh lính hãy bắt đầu tìm kiếm người thân cùng con cái của mình. Tìm thấy người bị thương, nếu nhẹ hãy giúp họ sơ cứu, còn nặng thì xin báo cho những binh lính và bác sĩ gần nhất, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc họ.
Hành động đi mọi người, đã đến lúc rời khỏi rồi, trở về phi thuyền Hi Vọng.
Sau khi tiếng nói Diêu Nguyên vừa dứt, cả hiện trường thoáng chốc hơi hỗn loạn nhưng rất nhanh đã trật tự lại. Những người đàn ông bắt đầu họp lại theo từng nhóm chạy xuống tầng hai, còn phụ nữ thì bắt đầu tìm kiếm con mình, hoặc là tìm những người bị thương bên cạnh. Ai ai cũng có nhiệm vụ của mình, không còn phải ngồi thẩn thờ trên quảng trường nữa.
Diêu Nguyên thậm chí còn không kịp thở dốc sau bài phát biểu đã kéo Vương Quang Chính lại hỏi:
-Lão Vương, sao rồi? Đã liên lạc với phi thuyền Hi Vọng chưa?

Vương Quang Chính lắc đầu nói:
-Vẫn chưa. Theo như các nhà khoa học tính toán thì khi trận động đất xảy ra, tiến trình nâng cấp đường truyền năng lượng vẫn phải cần thêm 30 đến 40 phút để hoàn thành…Đó là trong trường hợp vẫn chưa dỡ bỏ hàng loạt đường truyền năng lượng, nếu không thì phải mất hơn một giờ mới xong. Cho nên hiện tại, chúng ta vẫn không biết được phi thuyền Hi Vọng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diêu Nguyên lắc đầu nói:
-Không riêng gì việc phi thuyền Hi Vọng có gặp phải sự cố gì không, còn có sự biến đổi đột ngột của Hằng Tinh nữa. Ta lo rằng nếu như có thêm một trận động đất nữa thì chúng ta có thể…
Hai người đều đồng loạt im lặng, Ưng đã báo cáo lại tình hình lối vào cho họ, đồng thời cũng nói về chỉ số nguy hiểm mà Trương Hằng ước lượng được. Nếu như lúc đầu vẫn là 70, bây giờ nó đã tuột xuống 60 rồi. Cứ tiếp tục như thế, e rằng chỉ vài giờ nữa thì cánh cửa tại lối vào sẽ hỏng mất.
Diêu Nguyên suy nghĩ trong giây lát rồi nói với Vương Quang Chính:
-Lão Vương, vậy thì ngươi chịu trách nhiệm chỉ huy đội ngũ này, bắt đầu công việc duy trì trật tự tại đây. Ưng, ngươi hãy tập hợp mấy chục người lại thành một tiểu đội, đảm đương nhiệm vụ vận chuyển người bị thương đến chỗ Lưu Bạch, trên đường sẵn tiện tìm thêm các bác sĩ khác tới tầng hai phụ giúp cấp cứu. Những bệnh nhân đã được sơ cứu xong thì cho bọn họ mặc đồ du hành vũ trụ, đưa họ về tầng một.
Diêu Nguyên lại quay sang Lý Hải Vân và Hắc Thiết:
-Hai ngươi cùng những đội viên còn lại trong tiểu đội Hắc Tinh hãy đi tìm những nhân viên biết lái khoang thuyền vận chuyển, sau đó lái chúng từ tầng hai lên tầng một. Trẻ em cần những phương tiện ấy, tìm được bao nhiêu khoang thuyền vận chuyển thì cứ lấy ra xài hết. Bất quá thời gian chắc còn đủ, đến cuối hãy ưu tiên cho Lưu Bạch, các bác sĩ và những bệnh nhân, để họ lên khoang thuyền trở về.
Trương Hằng bỗng nhiên nói:
-Thiếu tá, ta phải làm gì đây? Tiếp tục túc trực ở lối vào sao?
Diêu Nguyên chần chờ một lát rồi nói:
-Không, ngươi có nhiệm vụ khác. Trương Hằng, ta muốn ngươi lấy một bồ đồ du hành vũ trụ, đồng thời mang theo một bộ khác đến lối vào tầng ba. Morrison đang ở đấy, hai ngươi ở đó mặc bộ đồ du hành vào, nhưng không khởi động hệ thống duy trì sự sống, cứ mở nón ra hít thở bình thường. Đến khi nào tình hình thay đổi đột ngột thì mới bắt đầu đội nón lại, khởi động hệ thống duy trì sự sống. Như vậy, thời gian hít thở trong chân không sẽ tăng lên, hiểu chưa?
Trương Hằng gật đầu tỏ vẻ hiểu, bất quá vẫn cẩn thận hỏi:
-Nhưng nếu ta đi rồi, lấy ai cảm ứng sự nguy hiểm tại lối vào đây?
Diêu Nguyên nói một cách chắc chắn:
-Sẽ có tân nhân loại khác lo việc đó… Bất kinh lịch phong vũ, chẩm yêu kiến thải hồng? (2) Trương Hằng, ngươi đã từng trải qua trận chiến sinh tử tại hành tinh sa mạc, cho nên đã có thể sử dụng thành thạo kỹ năng của mình. Các tân nhân loại khác cũng có thể có được kinh nghiệm như ngươi, đi đi, ta tự có sắp xếp.
Trương Hằng cũng không chần chờ nữa, sau khi đứng nghiêm chào thì lập tức đuổi theo đám người Hắc Thiết.
Diêu Nguyên thấy Trương Hằng đã đi xa rồi mới ra lệnh cho các binh lính bên cạnh:
-Tìm cho Nhâm Trừu Nguyệt cho ta. Trên thẻ từ có ghi rõ tên, tân nhân loại có khả năng dự cảm – Nhâm Trừu Nguyệt!
Lúc này, Nhâm Trừu Nguyệt đang lẩm bẩm với vẻ bất mãn. Đơn giản vì tên tiểu cá tử Nhâm Đào kia, thân cao còn chưa bằng nàng lại sốt sắng đi bê một lúc hai bộ đồ du hành, hẳn là lấy giùm mình. Bất quá, do lệnh của hạm trưởng nên nàng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xa xa nhìn Nhâm Đào từ từ biến mất. Trong lúc hờn dỗi, nàng bỗng nhớ tới những lời nói của Nhâm Đào trước khi đi.
-Trừu Nguyệt, bà nhất định phải chen lên đội ngũ đầu tiên. Phải rời đi sớm nhất có thể. Lúc trước, ta đã thấy Trương Hằng đi chung quanh cánh cửa tại lối vào, hắn là người có năng lực dự cảm nguy hiểm nên ta hoài nghi…
Cánh cửa ấy rất có thể sắp đổ rồi!
Lúc này, đã 50 phút trôi qua từ khi bắt đầu xảy ra cơn động đất…
Chú thích:
1/Sân vận động quốc gia Bắc Kinh. Tham khảo thêm tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%A2...E1%BA%AFc_Kinh
2/ Câu thành ngữ đó nếu dịch qua Tiếng Việt là: Không trải qua mưa gió, sao có thể thấy được cầu vồng? ý tứ đại khái nói về việc nếu không trải qua gian khổ sao có thể gặt hái được thành quả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.