Những ngày tiếp theo đó, Phạm Văn Long dần thích nghi hơn với cuộc sống mới. Như lời lão già béo mập vốn định tìm cho hắn công việc tạp vụ nào đó, nhưng không hiểu vì sao cuối cùng lại bỏ qua, mặc kệ hắn ung dung tự tại sống trong Thánh viện.
Trong khoảng thời gian này, Phạm Văn Long có cơ hội tiếp xúc thêm với một vài người khác, tuy chỉ là tầng lớp thấp nhất trong Thánh viện nhưng những thông tin có được khiến hắn kinh hãi không thôi.
Qua đó hắn mới biết hành tinh Linh Chiểu Tinh cực kỳ rộng lớn, ngay cả An Ký Tây đại lục nơi hắn đang sống cũng có diện tích kinh người, so với Trái Đất phải gấp đến 10 lần. Chỉ là một đại lục đã rộng lớn như thế, vậy hành tinh này phải khổng lồ đến cỡ nào? Số lượng người sinh sống ở đây vô cùng đông đúc, lên đến hàng ngàn tỉ. Quả là một con số kinh khủng, Trái Đất so ra chẳng thấm tháp vào đâu.
Thêm một điều đặc biệt là con người ở đây dành phần lớn cho việc tu luyện nên về ăn mặc, đi đứng, nói năng khá đơn giản, không giống cái thời đại của hắn. Vì không có sự phát triển vũ bão của công nghiệp nên họ vẫn giữ được nét truyền thống xa xưa. Nói cách khác, hắn như lạc vào thời đại phong kiến ở Việt Nam vậy.
Có lần lão Kim đã châm chọc như thế này:
- Con người Trái Đất các ngươi rất kỳ lạ, học cái gì không học chỉ nhiễm cái thói hư tật xấu là giỏi nhất. Từ thuở xa xưa, con người chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-truyen-ky/181812/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.