Chùa Yên Tử, Quảng Ninh, Việt Nam.
Hôm nay vốn là ngày rằm nên Phật tử cả nước đổ về Yên Tử đông như trảy hội.
Đáng tiếc trời hay trêu người, trời xanh mây trắng mới đó bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, thả mưa như trút nước rồi cứ vậy rả rích cho đến tận khuya, mãi không có dấu hiệu ngừng lại.
Đêm đen như mực, thậm chí đưa bàn tay ra phía trước cũng nhìn không rõ năm ngón, mưa kêu, gió gào, cái lạnh buốt như con dao sắc nhọn cứa rách da xé thịt.
Bóng người bởi vậy mà thưa vắng dần, cho đến gần nửa đêm thì không còn ai hết.
Bạch Vân Sơn hiên ngang sừng sững tắm mình trong mưa gió. Đây là đỉnh cao nhất của Yên Tử, ngày thường núi ngập trong sương, cả năm bốn mùa mây mù trắng xóa uốn lượn vườn quanh, vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng đêm nay sắc trời u ám, mưa giăng khắp chốn, sấm nổi đùng đùng, thỉnh thoảng một dải sét sáng lóe lên như xé rách bầu trời, khiến cho khung cảnh vốn đẹp đẽ ấy bỗng chốc nhuốm màu huyền bí.
Tại một nơi hẻo lánh trên đỉnh Bạch Vân Sơn bất chợt xuất hiện một bóng người, vù một cái, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm. Ngay sau đó, tại nơi bóng đen vừa mới đi qua hiện ra một đám người nữa, ước chừng nhân số khoảng hai mươi, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có thân hình to lớn, mắt xếch cằm nhọn, bộ râu quai nón đen dài chiếm gần hết khuôn mặt. Hắn khẽ nhếch mép cười nham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-truyen-ky/181807/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.