Nhìn thấy năm người Lê Tuấn trầm tư, Lê Thắng lại tiếp tục nói tiếp, “Cũng không chỉ riêng gì bộ lạc này, ngay cả bốn bộ lạc lớn còn lại cũng đều bị chúng ta tổ chức đánh cướp liên tục mấy ngày nay. Hahaha… nói thật với các ngươi, từ khi ta làm chiến binh đến bây giờ, chưa bao giờ ta cảm thấy được tự do tung hoành như vậy!”
Nghe Lê Thắng cười lớn, cả năm người Lê Tuấn cũng không khỏi nhíu mày hiếu kỳ, “Chẳng lẽ ngươi không sợ bị bọn người kia bắt được giết chết hay sao?”, một người trong năm người Lê Tuấn hiếu kỳ hỏi.
“Sợ chết? Ta có sao? Dù có chết, nhưng được chết bên cạnh những đồng đội vào sinh ra tử cùng nhau, những người tuy mới gặp mặt không lâu nhưng họ lại sẵn sàng dùng tính mạng của họ để bảo vệ ta, ta dù có chết cũng chẳng có gì phải hối tiếc cả!”, Lê Tuấn vô cùng kiên định trả lời.
Lời nói này của Lê Thắng trực tiếp đả kích vào tâm trí của năm người Lê Tuấn. Bọn hắn từ nhỏ sáu người chơi thân với nhau, bọn hắn đều biết được Lê Thắng không phải là người ưa thích nói dối, ba hoa này kia. Chính vì thế, bọn họ lúc này càng tin tưởng hơn với lời nói tràn đầy sự tự hào kia của Lê Thắng.
Nhìn trên khuôn mặt của cả năm người Lê Tuấn hiện lên sự ao ước, Lê Thắng cũng thừa nước đục thả câu, “Ta biết các ngươi không giống như ta, các ngươi đều có rất nhiều họ hàng thân thích, còn ta thì chỉ mỗi mẹ già, nên áp lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476739/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.