Ở cái thời đại này, thân thể con người cũng không hề yếu đuối như ở thời đại trước kia mà Trần Nguyên đã từng sinh sống. Ở cái thời đại này, cho dù bọn hắn có nhịn đói hai ba ngày, thậm chí là ba bốn ngày không chẳng hề hấn gì đối với bọn hắn.
Chuyện lần này cũng chỉ là một lần giáo huấn nhỏ mà thôi! Xem như là cho cái đám điêu dân kia một lần cảnh cáo. Nếu lần sau bọn hắn dám tái phạm lại, chắc chắn sẽ nhận được sự trừng trị thích đáng.
Sau khi xử lý hoàn tất cái đống sự tình này xong, Trần Nguyên cũng muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài kia đánh cướp bọn Khựa kia một lần xem sao. Dù sao, cướp bóc chính là con đường làm giàu nhanh chóng nhất của bọn hắn hiện giờ.
Sống ở trong cái thời đại này, cho dù bọn hắn không đi đánh cướp kẻ khác, thì kiểu gì kẻ khác cũng sẽ đến đánh cướp bọn hắn. Nếu bọn hắn chủ động đánh cướp, ít nhất thì tỉ lệ thắng lợi cũng sẽ cao hơn. Tiên hạ thủ vi cường mà!
Nhưng qua đợt giao thủ với bọn Hung nô kia vừa rồi, quân đội của bọn hắn cũng không hề quá yếu kém so với bọn Hung nô kia. Nhưng độ cơ động của bọn hắn thì lại quá kém, đó chính là một nhược điểm lớn của bọn hắn. Nếu để địch nhân của bọn hắn bắt được điểm yếu này, bọn hắn chắc chắn sẽ phải nhận một kết cục thảm.
Chưa kể là trong điều kiện thời tiết như thế này, địa hình chắc chắn là vô cùng bất lợi lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476715/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.