Mấy ngày gần đây nhất, tâm trạng của Trần Nguyên cũng không một chút bình tĩnh. Một phương diện lo lắng tự nhiên là bởi vì khoảng cách thời gian bão tuyết kéo đến đang gần kề. Mà một phương diện khác đó chính là những chiến sĩ của đội sáu và đội bảy vẫn chưa hề có một tin tức gì.
Tin tức Trần Giang cũng đã theo lệnh hắn cho người gửi đến Trần Tô để hỏi thăm tình hình. Nhưng không hiểu vì sao, đến bây giờ, hắn vẫn chưa nhận được bất kỳ một hồi âm nào từ phía Trần Tô. Điều này khiến cho Trần Nguyên càng thêm lo lắng.
Những chiến sĩ này đều là tài sản vô giá của đất nước Đại Việt, Trần Nguyên làm sao có thể không lo lắng cho được! Những chiến sĩ đang không biết ở đâu ngoài kia, trong cơn bão tuyết sắp ập tới này, bọn hắn làm sao có thể chống chọi vượt qua được?
Nhìn cảnh bên ngoài kia gió tuyết đang tung bay đầy trời, khiến cho tâm tình của Trần Nguyên bây giờ muốn sầu chết đi được!
“Đại đế, xin người cứ yên tâm, những chiến sĩ của quân đoàn Ác Ma vô cùng thông minh, không ngừng là bọn hắn đã tạm tìm một nơi nào tránh rét rồi cũng nên!”, Dương Tĩnh cận vệ đứng một bên thấy vậy liền an ủi.
Nghe nói như vậy thì Trần Nguyên cũng yên lặng nhẹ gật đầu, “Chỉ hy vọng như vậy đi!”
Thân là người lãnh đạo tối cao của Đại Việt, hắn cũng không có nhiều thời gian để phiền muộn quá lâu. Sau khi nghỉ ngơi một chút, Trần Nguyên rất nhanh liền ngồi vào trước bàn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476710/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.