Thời gian tiếp tục trôi qua, mấy ngày gần đây, khí trời giống như càng ngày càng dần trở nên lạnh lẽo hơn.
Ngồi xổm trước chậu than trong chánh điện, Trần Nguyên cầm lấy một nhánh cây, hắn không ngừng khuấy động liên tục trong chậu than để khơi thêm lửa mà không hề chú ý đến hình tượng của hắn lúc này một chút nào.
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Trần Nguyên hướng về phía Thiết Chân béo mập úc ích đang ngồi bên cạnh hắn nói, “Thời gian chắc đã đủ rồi, nhanh dập lửa đi”.
Nghe Trần Nguyên nói như vậy, Thiết Chân liền vội vàng đem chậu cát đã chuẩn bị sẵn từ trước bưng tới. Sau đó hắn trực tiếp đem cát phủ lên, đám lửa bị một đống cát lớn đổ ập vào thì nhanh chóng bị dập tắt.
Bàn tay của Trần Nguyên lúc này đem đặt lên trên đống cả kia cảm nhận một chút nhiệt độ của chúng. Khi đã chắc chắn là mọi thứ đều thuận lợi, lúc này hắn mới cầm lấy cái nhánh cây kia không nhanh không chậm khươi những thứ đang bị vùi lấp bởi đống than lửa cùng đống cát kia đẩy toàn bộ ra ngoài.
Lúc này Thiết Chân đều có thể nhìn rõ ràng những thứ mà Trần Nguyên vừa mới dùng cây khươi ra kia chính là những “cục” đất thon dài với đủ hình dáng. Những “cục” đất bùn này cũng có lẽ vì bị nướng quá lâu mà đã khô nứt cả ra.
Trần Nguyên còn chưa đập vỡ những lớp đất nứt bao phủ kia ra, thì một cỗ mùi thơm quen thuộc đã theo từ trong những khe đất nứt kia mà truyền ra, khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476707/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.