Đại Man lúc này cũng không thể khống chế được những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống. Hắn bỗng như một kẻ điên dại mà vừa khóc rống lên, rồi lại vừa điên cuồng cười lớn.
Hắn muốn khóc cho những người thân nhân của hắn đã chết đi một cách vô ích, đã chết đi không phải bởi kẻ địch bên ngoài mà lại chính là người nhà của mình gây nên. Hắn muốn cười lớn, đó là vì cuối cùng, mối thù này cũng đã kết thúc. Và hắn, cuối cũng cũng đã trả được mối thù này.
Hắn nắm chặt lấy thanh đại đao trong tay mình đâm thẳng vào trong lòng đất, hắn từ từ đưa tay lên vuốt lấy khuôn mặt của mình, khuôn mặt mà nãy giờ đã dính đầy máu tươi, không phải máu tươi của hắn mà chính là máu tươi của tên súc sinh kia.
Hắn từ từ đi tới phía trước cúi nhìn xuống đất. Trên mặt đất lúc này, cái đầu của Đại Bưu vẫn trợn trắng hai mắt điên cuồng, ngay cả trước khi chết, hắn cũng không thể chấp nhận được hắn là kẻ thua cuộc.
Nhìn lấy cái đầu tên súc vật đã gây ra cho hắn không biết bao nhiêu đau khổ kia, Đại Man cũng nhịn không được mà phun thẳng một bãi nước miếng vào mặt của hắn. Đại Man khuôn mặt lúc này cũng trở nên dữ tợn mà nắm lấy tóc xách cái đầu của Đại Bưu giơ lên cao.
“Tộc trưởng của các ngươi đã chết, các ngươi còn không chịu buông vũ khí xuống, các ngươi cũng muốn chết như hắn hay sao?”.
Đại Man rống lên một tiếng rống lớn, tiếng rống của hắn như những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476673/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.