Dương Phong lúc này đột nhiên nhìn Trần Tô với ánh mắt khác. Lần này hắn không dám xem thường Trần Tô nữa, hắn đã liệt Trần Tô vào danh sách những tên nguy hiểm mà hắn cần phải dè chừng.
Trần Tô nhìn lại La Tập vẫn nụ cười mỉa mai bất cần kia nói, “Tiếp tục nữa sao? Ngươi vừa mới nợ ta một mạng rồi đấy”
“Đủ rồi, chiến đấu cũng dừng lại ở đây đi. Tất cả mọi người giải tán cho ta”, Dương Long lúc này ở trên khán đài chính cũng cấp tốc rống lớn lên ngăn cản trận đấu tiếp tục.
Hắn đã hoàn toàn sợ, sợ trận đấu tiếp tục thì chắc chắn hắn sẽ mất đi một vị chiến tướng tương lai của mình.
Đại lão ở một bên cũng sảng khoái cười lớn mà nhìn ngắm Trần Tô, đúng là hắn rất khoái lấy phong cách của tên này. Nhìn phong cách của tên này, lão nhớ tới hình ảnh hào hùng một thời trai trẻ của lão, không sợ trời không sợ đất, xem thường tất cả.
Tài lão ở một bên cũng không ngừng gật gù âm thầm công nhận lấy Trần Tô, mà Dương Cúc lúc này cũng vô cùng vui mừng. Nàng vừa rồi vì lo lắng mà hai bàn tay đã bấu chặt vào nhau thâm tím cả lên. Nhưng kết quả đã vượt xa ngoài sự mong đợi của nàng.
Đó không phải là một trận chiến đầy máu me hay là vô cùng đã mắt như tất cả mọi người ở đây tưởng tượng ra. Đây chỉ là một cuộc chiến chỉ kéo dài chưa đến mấy chục giây. Đó mới chính là sự khác biệt giữa một sát thủ và một chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476628/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.